Đạo Lữ Hung Mãnh Của Ta Cũng Trùng Sinh ( Dịch Full )

Chương 472 - Chương 472: Tin Nhắn

Chương 472: Tin Nhắn Chương 472: Tin Nhắn

Thình thịch.

Xoạt xoạt.

Lục Thủy nghe thấy phía bên kia có tiếng viết giấy, nghe có vẻ như người viết đang đè bút rất mạnh.

“Chuẩn bị ngồi xe lửa về, khoảng hai ngày nữa là sẽ về đến nhà.” Lục Thủy nói lại hành trình của mình cho Mộ Tuyết.

Thương thế của hắn đã tốt lên rồi, tự nhiên muốn trở về.

Thời gian hai ngày đủ để hắn điều chỉnh bản thân trở về trạng thái tốt nhất.

Sau đó đi gặp Mộ Tuyết.

“Hai ngày sao? Không biết Lục Thiếu gia nửa đường có chuyển trạm chỗ nào không?” Mộ Tuyết đột nhiên hỏi.

Lục Thủy hơi nghi hoặc, hỏi lại:

“Mộ Tiểu thư muốn làm gì sao?”

“Trà Trà muốn ra ngoài, nếu như Lục Thiếu gia vừa vặn phải chuyển xe ở chỗ nào đó, ta có thể mang theo Trà Trà đi đến chỗ Lục Thiếu gia đi dạo một vòng, sau đó lại cùng Lục Thiếu gia trở về.

Như vậy sẽ không làm mất quá nhiều thời gian của Lục Thiếu gia.” m thanh của Mộ Tuyết truyền vào bên trong lỗ tai của Lục Thủy.

‘Đông Phương Tra Tra muốn ra ngoài chơi thì liên quan gì tới ta? Để nó tự đi ra ngoài là được rồi, một người trưởng thành tự đi ra ngoài có chỗ nào không bình thường à?’ Lục Thủy nghĩ như vậy trong lòng, cũng muốn trả lời Mộ Tuyết như thế.

Nhưng hắn không dám, hắn biết Mộ Tuyết đề nghị như vậy là vì muốn sớm được gặp hắn.

Cuối cùng, Lục Thủy quan sát tuyến đường của mình, nói:

“Đảo Đông Quý, ta sẽ xuống chuyển xe ở chỗ này.”

“Vậy thì Lục Thiếu gia, hẹn gặp lại ở đảo Đông Quý.” Mộ Tuyết nói, giọng nói mang theo chút dịu dàng.

Lục Thủy trong lòng khẽ mỉm cười, cảm thấy như có dòng nước ấm chảy qua vậy, cuối cùng bình tĩnh nói:

“Hẹn gặp ở đảo Đông Quý.”

“Lục Thiếu gia, ngủ ngon.” Mộ Tuyết cũng bình tĩnh, nhẹ nhàng chậm rãi đáp.

“Ngủ ngon.” Lục Thủy đáp lại một câu.

Cuối cùng, hai người nhấn máy kết thúc cuộc trò chuyện.

...

Nghe điện thoại xong, Mộ Tuyết mới đứng dậy đi về phòng.

Đêm nay có thể ngủ ngon rồi.

“Ngày mai phải lừa Trà Trà như thế nào đây?” Mộ Tuyết suy nghĩ.

Dù sao mấy ngày nay Trà Trà vẫn còn đang hứng khởi đi khám phá Lục gia, nếu như không phải là không được phép lên ngọn núi phía sau, Trà Trà không chừng còn muốn lên đấy đi một vòng.

Lục gia rất lớn, đủ cho nàng chơi nhiều ngày.

Hơn nữa, có một số việc ngày nào nàng cũng phải làm.

Ví dụ như đi đến nhà kho thắp hương, hay phân cao thấp với Băng Phượng.

Thậm chí có đôi khi còn kéo Nhị Trưởng lão đi chơi đùa.

Mà Nhị Trưởng lão còn đồng ý.

Nhưng rất nhanh, Mộ Tuyết liền không thèm để ý đến vấn đề này nữa, ngày mai chỉ cần hỏi một câu có muốn ra ngoài đi dạo một vòng hay không là được.

Hẳn sẽ không có vấn đề gì.

Sau đó Mộ Tuyết nằm xuống giường, bình yên ngủ.

Bởi vì chỉ có đi ngủ sớm một chút, thì mai mới có thể đến sớm hơn một chút, như vậy mới có thể nhìn thấy Lục Thủy sớm hơn một chút.

--- ---

Lục Thủy lúc này cũng nhẹ nhàng thở ra.

Cuối cùng cũng lăn lộn qua được.

Sau đó, Lục Thủy đứng dậy ngối xuống trên chiếc ghế Chân Võ lấy ra, hắn cần suy nghĩ vài thứ.

Như việc thái độ hiện tại của Minh Thổ đối với hắn là gì.

Rốt cuộc có bao nhiêu điện chủ muốn giết hắn, mức độ mong muốn có đạt tới tình trạng điên cuồng hay không.

Nếu như quá mức điên cuồng, vậy cơ bản cũng sẽ đem lại phiền toái cho hắn.

‘Hẳn là được âm thầm tiến hành, xem như Minh Thổ muốn giết ta thì cũng chỉ có người ở cấp bậc như Bách Luyện tự mình chấp hành.’

Phải biết lần này ngay cả người của Thiên Vũ Minh Thổ cũng không nhận ra hắn, nói cách khác, Minh Thổ vẫn kiêng kị Lục gia.

‘Có khả năng là bọn họ muốn để người khác nghĩ rằng đây là vụ đánh giết tập thể, giết ta chỉ là trùng hợp.’

‘Có lẽ cảm thấy như vậy thì áp lực phải tiếp nhận sau này sẽ nhỏ hơn một chút.’

Đây là suy đoán của Lục Thủy, nhưng cũng khó nói là thật hay giả.

Đương nhiên, chuyện của Minh Thổ, trước tiên có thể để qua một bên.

Chuyện trước mắt hắn cần để ý nhất chính là, Đại Trưởng lão có phát hiện ra không.

Đúng vậy, ấn ký kia hẳn là được gieo lên trên người hắn từ lúc sinh ra.

Với hắn mà nói, đây chính là một bộ phận của thân thể, cho nên hoàn toàn không để ý đến.

Ai biết nó lại đột nhiên phản bội hắn.

Vô sỉ.

Thứ này đời trước có lần nào phát động hay không thì hắn không biết, nếu có thì chắc chắn là do ma tu kia phát động.

Dù sao khi đó cũng đã bị đánh cho bất tỉnh, làm sao có thể phát hiện ra giống như bây giờ được.

Về sau, khi tu vi của hắn ngày càng cao, nó cứ tự nhiên biến mất như vậy.

Lục Thủy lắc đầu.

Cuối cùng lại bị phản bội, tốn công nuôi nó từ nhỏ đến lớn.

“Chú ý đến động tĩnh bên phía Minh Thổ một chút, nếu có động tĩnh lớn, hãy lập tức báo cho ta biết.” Lục Thủy nói với Chân Võ Chân Linh.

Chân Linh gật đầu.

Lục Thủy rất muốn biết Minh Thổ có bị tấn công gì hay không, nếu có thì tám chín phần mười là do Đại Trưởng lão.

Mà như vậy cũng tức là hắn tám phần đã bị bại lộ.

Còn nếu như không có gì xảy ra thì khả năng lớn là hắn chưa bị hoài nghi.

‘Hy vọng khi đó Đại Trưởng lão không online, hoặc là việc ta ở trong Minh Thổ đã ngăn cản cảm giác của Đại Trưởng lão.’

Lục Thủy chỉ có thể tự an ủi mình như vậy.

Nếu không, một khi hắn trở về nhà rồi thì sẽ không ra được nữa.

Sau đó Lục Thủy định đi đến nhà ga, nhưng đường còn khá xa nên có lẽ sẽ không kịp bắt chuyến xe tiếp theo.

Cho nên Lục Thủy lại gọi Côn Bằng tới.

Côn Bằng cảm thấy cực kỳ hưng phấn, lần này mới chỉ nhắm mắt một lúc là đã được chủ nhân gọi rồi.

Rất nhanh sau đó Lục Thủy đã đến nhà ga, đi lên xe lửa, xế chiều ngày mai hoặc đến tầm chạng vạng tối là đã có thể nhìn thấy Mộ Tuyết rồi.

...

Trên một hòn đảo hẻo lánh ở Minh Hải.

Danh Dữ Trọng nhìn xung quanh, cảm thấy có chút tuyệt vọng.

Ai có thể đến thả hắn ra được không?

Những người kia thật không coi tù binh là người nữa rồi, nói đi là đi, trận pháp cũng không phá cho hắn.

Một mình hắn ở chỗ này, có chút cô độc.

“Cô độc là đại danh của cường giả.”

--- ---

Ngày hôm sau.

Lục Thủy đã đến đảo Đông Quý.

Nơi này quả thực là xứng với tên của nó.

Khắp nơi đều một màu trắng xóa, bông tuyết tung bay trên nền trời.

Nhưng thật ra cũng không lạnh đến thế, hơn nữa ở nơi này hầu hết đều là tu chân giả.

Lượng băng tuyết này căn bản sẽ không mang tới ảnh hưởng gì đối với tu chân giả.

Cho nên cũng không có vấn đề gì mấy.

Do dự một chút, Lục Thủy gửi cho Mộ Tuyết một tin nhắn.

Mộ Tuyết lúc này đã xuất phát, đang ngồi trên xe lửa đọc tin nhắn Lục Thủy gửi tới, trong lòng có chút chờ mong, cũng có chút vui sướng.

Đã lâu như vậy rồi, cuối cùng cũng được gặp Lục Thủy.

“Mộ Tiểu thư, nhớ mặc nhiều quần áo một chút.”

Đây là tin nhắn Lục Thủy gửi tới.

-----

Dịch: MB_Boss

Bình Luận (0)
Comment