Đạo Lữ Hung Mãnh Của Ta Cũng Trùng Sinh ( Dịch Full )

Chương 471 - Chương 471: Vô Đề

Chương 471: Vô Đề Chương 471: Vô Đề

“Chuyện này, làm sao có thể chứ?” Nhị Trưởng lão khó tin thốt lên.

“Là trùng hợp sao?” Đại Trưởng lão nói.

Nhị Trưởng lão im lặng không đáp, thật sự trùng hợp, quá mức trùng hợp.

Thế nhưng Lục Thủy là bọn họ nhìn lớn lên.

Thiên phú của hắn, quá trình học tập của hắn, bọn họ đều dõi theo.

Lùi lại vạn bước mà nói, nếu như quả thật là như vậy, thì làm sao bọn họ có thể không nhận ra được chứ?

Nghĩ đến đây, Nhị Trưởng lão đột nhiên nhớ tới lúc Lục Thủy đi Độ Thiên lĩnh gặp phải giếng trời, cả lúc đi vào không gian Nhược Thủy cũng không có chút ảnh hưởng nào.

Đáng để ý hơn là lúc nàng đề xuất kiếm đạo vô thượng cho Lục Thủy, Lục Thủy lại không tỏ chút tham vọng nào, giống như là đã có con đường mạnh lên của chính mình rồi vậy.

Cho nên, là như thế này sao?

Nhưng mà thế cũng quá khoa trương rồi.

“Làm sao ngài phát hiện ra?” Nhị Trưởng lão hỏi.

“Khi ấn ký bị xúc động, lúc ta đi qua xem thì Lục Thủy đã biến mất.

Ta đã hỏi một tu sĩ Minh Thổ sắp chết.

Người giết hắn, là Thiếu Tông chủ của Ẩn Thiên tông, Lưu Hỏa.” Đại Trưởng lão nói.

“Người bị giết kia cấp mấy?” Nhị Trưởng lão hỏi.

“Thất giai chưa nhập đạo.” Đại Trưởng lão đáp.

Thật sự có người có thể làm được như vậy sao?

Lục Thủy mới 20 tuổi thôi a.

“Nếu như đây là thật, vậy có phải Lục gia chúng ta đã sinh ra được một vị vạn cổ thiên kiêu rồi không?” Nhị Trưởng khó tin nói.

“Không.” Đại Trưởng lão lần đầu tiên quay đầu nhìn về phía Nhị Trưởng lão, nói:

“Dựa vào tuổi tác của Lục Thủy hiện tại, có thể coi hắn là tuyệt thế kiêu dương được.”

Tuyệt thế kiêu dương, duy nhất của thời đại.

Gần như không tồn tại.

Không phải thời đại nào cũng kiêu dương, chuyện này, gần như là chưa từng xảy ra, mà nếu là Lục Thủy thật, thì sau này có lẽ cũng không thể có lại nữa.

“Ngài muốn làm gì?” Nhị Trưởng lão hỏi.

Nếu như Lục Thủy thật sự không phải như bên ngoài đồn, là thiếu gia phế vật, mà là tuyệt thế kiêu dương, như vậy thả hắn ra bên ngoài là chuyện quá nguy hiểm.

“Tùy hắn đi, đây chính là lí do ta không ra tay với Minh Thổ.” Chỉ cần hắn không xuất thủ, thì Lục Thủy sẽ không thể nào xác định được hắn có đến đó hay không.

Nhị Trưởng lão trầm mặc không nói.

Nàng muốn giữ Lục Thủy ở nhà.

Nhưng nếu Lục Thủy thật sự chính là Lưu Hỏa, thì hắn đã lừa gạt tất cả mọi người trong Lục gia.

Mà đã lâu như vậy rồi còn chưa có bị phát hiện, loại năng lực như này, có lẽ trói buộc hắn mới là sai.

Đây có lẽ chính là nguyên nhân Lục Thủy chưa từng nói rõ ra.

Nhưng nàng muốn tận mắt nhìn thấy một lần.

Bởi vì cho đến bây giờ, bọn nàng cũng chỉ có thể phỏng đoán mà thôi.

...

Mộ Tuyết ngồi ở trong sân, ngẩng đầu nhìn bầu trời.

Trên trời sao lấp lánh, nhìn giống như một dòng sông ánh bạc.

Chỉ là Mộ Tuyết lại không có tâm trạng để thưởng thức những thứ này, trong lòng nàng có chút không yên, cứ luôn xoắn xuýt chuyện gì đó.

Nàng nghĩ đợi đến ngày mai đi gặp Lục Thủy là được rồi, nhưng bây giờ trong lòng cứ luôn có chút khó chịu.

Do dự một chút, Mộ Tuyết vẽ lên trên bàn một cái trận pháp, sau đó viết lên một vài thứ về Lục Thủy.

“Lại gửi chút đồ qua đi.”

Trong lòng bất an, cứ tặng đồ qua trước rồi lại nói.

Tiếp đó, một đạo tử quang hiện lên rồi nhanh chóng biến mất trên mặt bàn.

Đạo tử quang này vừa mới biến mất, Mộ Tuyết liền lấy điện thoại ra, cảm thấy hay là cứ gọi điện thoại qua nhìn tình hình bên đó một chút.

Nếu thực sự không được thì bây giờ đi tìm Lục Thủy luôn.

Nghĩ vậy, Mộ Tuyết liền bấm số điện thoại của Lục Thủy, ấn nút gọi, và khiến nàng ngạc nhiên chính là, Lục Thủy lại thực sự bắt máy.

Phía bên kia vừa nhận điện thoại liền nói:

“Mộ Tiểu thư, muộn vậy rồi còn chưa ngủ sao?”

Mộ Tuyết ngây người một lúc, bởi vì nàng vốn đinh ninh rằng sẽ không có ai bắt máy, cho nên căn bản chưa có nghĩ kỹ lý do.

Làm sao bây giờ?

Phải giải thích thế nào để Lục Thủy không cảm thấy rằng mình đang nhớ hắn bây giờ?

Chút thể diện này vẫn phải có.

...

Lục Thủy lúc này đang nằm trên mặt băng chỗ chờ xe lửa, hiện tại, hắn không đứng dậy nổi.

Chân Võ Chân Linh đang ở bên cạnh hắn, bọn Kiếm Khởi thì đã bị hắn ném đến một chỗ khác rồi.

Thương tích hiện tại của Lục Thủy vô cùng nặng, chống đỡ được chẳng qua là nhờ tinh thần.

Vừa rồi, tiếng chuông di động vừa vang lên, hắn liền biết chắc chắn người gọi là Mộ Tuyết.

Nếu nhưng không nhanh chóng nhận máy, thì Mộ Tuyết đại khái sẽ trực tiếp tới đây, mà tới thì sẽ nhìn thấy bộ dáng hiện tại của hắn.

Khi đó, nàng có lẽ sẽ trực tiếp bùng nổ ở đây luôn.

Vì suy nghĩ cho an nguy của Minh Thổ, hắn cảm thấy mình không nên để cho Mộ Tuyết có ý nghĩ tới đây.

Nhưng Lục Thủy vừa hỏi thăm Mộ Tuyết xong, liền phát hiện có người kết nối với mệnh lý của hắn.

Lục Thủy không đi xem xét, càng không có ý nghĩ cho đối phương mở mang tầm mắt về sự lợi hại của sức mạnh thiên địa, người này không cần nghĩ hắn cũng biết là Mộ Tuyết.

Quả nhiên, không lâu sau, một đạo tử khí rơi vào người hắn.

Sau đó Chân Võ Chân Linh nhìn thấy vết thương trên người Thiếu gia bọn hắn lấy tốc độ mắt thường cũng có thể thấy mà lành lại.

Chân Võ Chân Linh liếc nhìn nhau, cảm thấy đây đại khái là thiên phú của Thiếu gia đi.

Giống với loại của mấy người tộc Bất Tử vậy.

Dù sao đây cũng là lần thứ hai, phải biết rằng thương thế của Thiếu gia, Trì Dũ Thuật bình thường căn bản không giúp được gì.

Đan dược cũng phải là loại cực kì cực kì tốt mới có chút tác dụng.

Nhưng nếu như Thiếu gia thương nặng tới mức không thành hình thì vết thương sẽ đột nhiên tự lành lại.

Mặc dù đã sớm biết rằng Thiếu gia lợi hại, nhưng khi nhìn thấy Lục Thủy bị trọng thương như vậy, Chân Võ Chân Linh vẫn bị dọa cho gần chết.

Trong chớp mắt khi nhìn thấy bộ dạng giống như muốn tắt thở của Thiếu gia, bọn hắn đã muốn trực tiếp liên lạc cho Tộc trưởng.

Nhưng lại bị Thiếu gia mở miệng ngăn cản.

Thật ra Chân Linh đã vụng trộm lấy điện thoại di động ra rồi, nhưng lại thấy không có tín hiệu.

Thấy Thiếu gia nghe điện thoại, bọn hắn mới lôi điện thoại ra kiểm tra lần nữa, phát hiện lại có tín hiệu rồi.

“Lục Thiếu gia cũng chưa ngủ sao?” Lục Thủy nghe thấy Mộ Tuyết hỏi lại.

“Nếu như Mộ Tiểu thư không gọi điện thoại cho ta như này, thì có lẽ ta đã ngủ rồi.” Lục Thủy ngồi dậy.

Vết thương trên người hắn bây giờ đã tốt lên rất nhiều rồi.

Vẫn là Mộ Tuyết lợi hại.

Đáng tiếc nàng lại không phải người chơi hệ trị liệu, mà lại là giết chóc.

Nếu không thì đã là vú em độc quyền của hắn rồi.

“Răng rắc.”

Lục Thủy giống như vừa nghe được phía bên kia điện thoại có cái gì đó vừa nứt ra.

Tiếp đó, giọng nói bình tĩnh của Mộ Tuyết vang lên:

“Gần đây Trà Trà nói muốn ra ngoài du ngoạn, Lục Thiếu gia bao giờ thì trở về?”

-----

Dịch: MB_Boss

Bình Luận (0)
Comment