“Con gái thứ chín của Vực chủ Băng Nguyên Tuyết Vực cũng cần phải liên hôn sao?” Mộ Tuyết có chút bất ngờ.
Nhà nàng liên hôn với Lục gia còn có thể hiểu được, dù sao Lục gia cũng rất mạnh.
Mộ gia có thể tranh thủ được rất nhiều chỗ tốt.
Thế nhưng Băng Nguyên Tuyết Vực cũng không phải nơi mà thực lực tu chân bình thường có thể so sánh được.
Cũng giống như Kiếm Nhất phong hay Xảo Vân tông vậy, bọn họ cần liên hôn à?
Không cần.
“Chín đứa con gái, nhiều như vậy, không gả đi thì ở nhà làm gì?
Cũng không dễ nhìn.” Cô gái mập nhỏ cúi đầu khó chịu nói.
Lục Thủy và Mộ Tuyết nhất thời cảm thấy đối phương nói rất có lý.
Nhưng bọn hắn cũng biết một chuyện, đó là cô gái mập nhỏ này thật sự là con gái thứ chín của Vực chủ Băng Nguyên Tuyết Vực, đạo hiệu là Băng Thủy Cơ, tên thật là Lâm Hoan Hoan.
Băng Thủy Cơ trưởng thành thành dạng này, quả thật khiến cho người ta khó có thể tin được.
“Ngũ quan ngươi cũng không phải là tệ, giảm cân một chút là được rồi.” Mộ Tuyết nói.
“Thứ ta tu là bạo thực, mà thể chất lại có vấn đề, đã không gầy được lại còn phải ăn.
Còn có thể cứu sao?” Lâm Hoan Hoan nói.
Mộ Tuyết suy nghĩ một chút, sau đó uyển chuyển nói:
“Có hơi khó, nhưng theo ta được biết, bạo thực có một bước ngoặt, tên là Hiến Tế Huyết Nhục, có thể tự chọn phần huyết nhục trên người để hiến tế, từ đó đạt được dáng người cân đối.”
Lâm Hoan Hoan nhìn về phía Mộ Tuyết, biểu thị không hiểu, nàng sao lại chưa từng nghe nói qua điều này?
“Phải lên tam giai mới có thể làm.” Mộ Tuyết giải thích một câu.
Lục Thủy tự nhiên cũng biết Hiến Tế Huyết Nhục, tuy là có thể giảm béo, nhưng người tu luyện bạo thực mà bị béo phì cũng vốn không có mấy, cho nên Hiến Tế Huyết Nhục này có vẻ hơi tàn nhẫn.
Hiến tế ít thì vô dụng, hiến tế nhiều thì lại có chút không giống người.
Cho nên người tu luyện Hiến Tế Huyết Nhục cũng không nhiều, còn không bằng bỏ thời gian ra tu luyện cái khác.
“Phải lên tam giai?” Nghe thấy lời này, Lâm Hoan Hoan liền tuyệt vọng.
Không lâu nữa nhà nàng sẽ xác định mối liên hôn.
Mà nàng muốn đạt tới tam giai, không mất nhiều năm là chuyện không thể nào.
“Xong.”
“Thật ra lấy chồng không nhất định là không tốt, có đôi khi sẽ cảm thấy bản thân rất may mắn.” Mộ Tuyết nhỏ giọng nói.
Trong giọng nói dường như có chút thẹn thùng.
Dù sao Lục Thủy cũng đang ở ngay bên cạnh nàng.
“Thế nhưng ta nghe nói người ta sắp gả cho có thể là một tên tu vi gần như đã bị phế đi, trên thân còn có khiếm khuyết.” Lâm Hoan Hoan khổ sở nói.
Mộ Tuyết nhất thời không có cách nào mở miệng an ủi.
Lục Thủy thì không có cảm giác gì, là Mộ Tuyết muốn lo chuyện bao đồng, là hắn thì đã sớm rời đi rồi.
Hắn chỉ là muốn ở cùng Mộ Tuyết mà thôi.
...
Mộ Tuyết nhìn Lâm Hoan Hoan, nhất thời không nói gì.
Nhưng nàng tốt bụng để lại ít linh thạch cho Lâm Hoan Hoan.
“Sắp tới nghe nói sẽ có Lãng Hải Tinh Dũng, ngươi có thể đến đó xem.
Sau đó thì nhanh chóng liên lạc với người nhà đi về đi.
Ở bên ngoài rất nguy hiểm.”
Nói xong, Mộ Tuyết nhìn về phía Lục Thủy, nàng mỉm cười, dường như đang nói rằng: Lục Thiếu gia, chúng ta có thể đi rồi.
Lục Thủy gật gật đầu, sau đó cùng Mộ Tuyết quay người rời đi, thuận tiện nói:
“Nhớ trả lại linh thạch cho ta.”
Mộ Tuyết không có linh thạch, linh thạch nàng vừa cho đi kia là mượn của Lục Thủy.
“Được.” Mộ Tuyết đáp lại.
Nàng đã quen với việc đòi lại linh thạch của Lục Thủy, nhưng vẫn lấy một cuốn sổ ra ghi lại.
Việc này vẫn sẽ tính.
Nhìn Lục Thủy và Mộ Tuyết rời đi rồi, Lâm Hoan Hoan cũng đứng dậy rời đi.
Bây giờ nàng chỉ còn lại linh thạch Mộ Tuyết vừa cho, cũng không biết nên làm cái gì.
Có lẽ đành phải trở về chấp nhận sự an bài của vận mệnh thôi.
Nhưng mà năm viên linh thạch cửu phẩm đã không còn nữa rồi.
Bây giờ mà trở về thì sẽ chết rất thảm đi?
Nhưng tốt xấu gì cũng đã biết được chuyện hiến tế huyết nhục, cũng không tính là quá thua thiệt đâu đúng không?
“...”
“Vị tiên tử kia đâu?
Đi đâu rồi?
Phải hỏi nàng cho rõ ràng?”
--- ---
Lục Thủy và Mộ Tuyết lúc này đã xuống núi.
Bây giờ là giữa trưa, đã đến thời gian ăn cơm trưa rồi, hơn nữa còn phải bảo Chân Võ đi mua vé xe đến Đường gia.
Chờ đến khi hai người trở lại sân nhỏ, vừa đến gần liền nghe thấy tiếng của Đông Phương Trà Trà:
“Ngươi xuống đây, có bản lĩnh thì quang minh chính đại đấu với ta đây này.
Nhả ra, nhả ra mau.”
Mộ Tuyết và Lục Thủy đều có chút bất ngờ, Đông Phương Trà Trà lại làm cái gì rồi?
Khi hai người bước vào, phát hiện Đông Phương Trà Trà đang không ngừng bứt tóc của mình.
Trên đầu nàng có một đóa hoa treo lơ lửng, hoặc là nói đang gắt gao cắn lấy đầu nàng.
Thật ra cũng chỉ là cắn vào tóc chứ chưa cắn được đầu.
Hương Dụ thì đang cố gắng giúp Đông Phương Trà Trà lấy Nhục Thực Hoa xuống, nhưng mãi vẫn không lấy xuống được.
Mộ Tuyết tò mò hỏi:
“Có chuyện gì thế?”
“Chị dâu, Đậu Nha cắn tóc em, không chịu nhả ra.” Đông Phương Trà Trà lập tức khóc lóc kể lể:
“Nhanh nhanh lấy Đậu Nha ra, đeo bông hoa hồng lớn như vậy trên đầu trở về, sẽ thành trò cười mất.”
“Hoa này cũng không phải màu đỏ mà.” Mộ Tuyết nói.
“Vậy cũng sẽ thành trò cười.” Đông Phương Trà Trà ấm ức nói.
Mộ Tuyết nghĩ nghĩ một chút, đột nhiên hỏi:
“Trà Trà phải trở về sao?”
“Vâng, cha nói trong tộc có chuẩn bị cho em một vài chỗ tốt, bảo em trở về cầm đi.” Đông Phương Trà Trà nói.
18 tuổi tu vi tam giai, có thể nói là thiên tài chưa từng xuất hiện ở bất cứ tông môn nào, Đông Phương gia đột nhiên xuất hiện một thiên tài như vậy, tự nhiên sẽ được cho không ít chỗ tốt.
Mà Lục gia thật ra cũng đã cho rất nhiều.
Đông Phương gia sợ rằng nếu không cho nhiều nhiều một chút, Đông Phương Trà Trà sẽ quên mất mình luôn.
Đặc biệt là khi biết được Lục gia đã tiện tay cho nàng tận hai pháp bảo linh khí, áp lực thật sự quá lớn.
Lục gia quả thật là tài đại khí thô, pháp bảo quý hiếm như vậy mà cũng không coi ra gì.
Trẻ con mang trên người loại pháp bảo này nhiều sẽ rất nguy hiểm a.
Lấy kinh nghiệm mỗi lần ra ngoài của Trà Trà, đồ không phải là bị trộm thì cũng là bị cướp, loại pháp bảo như này nói không chừng không bao lâu nữa cũng mất luôn.
Đương nhiên, bọn họ không dám tịch thu.
Trừ khi cha mẹ Đông Phương Trà Trà tự tịch thu.
Nhưng Đông Phương Dạ Minh thân là Tộc trưởng của Đông Phương gia, thiên phú kinh người, cực kỳ có khí phách.
“Vậy lúc nào thì trở về?” Mộ Tuyết hỏi.
Đông Phương Trà Trà nắm lấy tóc mình nhìn sang Hương Dụ bên cạnh, Mộ Tuyết và Lục Thủy cũng đồng thời nhìn về phía Hương Dụ.
Đông Phương Tra Tra hoàn toàn không quan tâm đến những chuyện này, cho nên biết lúc nào trở về, đại khái chỉ có thị nữ của nàng, Hương Dụ.
-----
Dịch: MB_Boss