Đạo Lữ Hung Mãnh Của Ta Cũng Trùng Sinh ( Dịch Full )

Chương 483 - Chương 483: Lại Đến Đường Gia

Chương 483: Lại Đến Đường Gia Chương 483: Lại Đến Đường Gia

Hương Dụ lập tức cúi đầu, nói:

“Là vé chiều, ngày mai có thể đến nơi.”

Mộ Tuyết gật đầu, sau đó nói:

“Đậu Nha có vẻ như rất thích đi theo em, vậy trước cứ mang theo đi.”

“Ah?” Đông Phương Trà Trà đầy uể oải.

Nó chảy nước miếng đấy.

Lúc cho nó đánh răng, nó còn cắn bàn chải đánh răng.

Nhưng có mấy cái răng mọc sai chỗ, hôm nào thừa dịp nó ngủ thiếp đi, phải nhổ ra cho nó.

Sau đó Mộ Tuyết lại dặn dò thêm một vài điều.

Lần dặn dò này kéo dài đến tận lúc lên xe vào buổi trưa.

Đám người Lục Thủy đương nhiên là đi theo tiễn Đông Phương Trà Trà đến nhà ga.

“Bái bai.” Đông Phương Trà Trà vẫy tay với Lục Thủy và Mộ Tuyết.

Mộ Tuyết tự nhiên cũng vẫy tay lại, Lục Thủy thì không hề động đậy.

Loại biểu muội như này, tốt nhất là đừng chào làm gì, Nhục Thực Hoa cũng cho nàng luôn đấy, không quay lại nữa cũng được.

Không lâu sau, xe lửa rời đi, Lục Thủy và Mộ Tuyết cũng xoay người rời đi.

“Lục Thiếu gia, ngày mai chúng ta xuất phát lúc mấy giờ?” Mộ Tuyết hỏi một câu.

“Vé xe là đêm nay, sáng mai có thể đến nơi.” Lục Thủy nói.

Hắn vừa mới bảo Chân Võ đi mua.

Đám người Đông Phương Tra Tra đã trở về hết, hắn nghĩ rằng Mộ Tuyết hẳn là cũng sẽ nghĩ đến việc trở về.

Mặc dù không phải là về Mộ gia, nhưng có thể nhìn thấy hai đứa em gái của mình, nàng có lẽ cũng sẽ vui vẻ hơn một chút.

“Đêm nay sao?” Mộ Tuyết có chút ngoài ý muốn.

“Ừm, nhưng bây giờ trước tiên cần phải ăn no đã.” Lục Thủy nói.

“Được.” Mộ Tuyết cười nhẹ đáp.

...

Hôm sau, Lục Thủy và Mộ Tuyết đã đến gần Đường gia, bởi vì không thể đi thẳng tới Đường gia cho nên hai người chỉ có thể xuống xe ở gần đó.

Bởi vì vé xe là liên đới, cho nên Mộ Tuyết tối hôm qua lại dựa vào người Lục Thủy ngủ một đêm.

Mộ Tuyết cảm thấy Lục Thủy chính là cố ý.

Nhưng mà không có chứng cứ.

Đương nhiên, nàng không hề ghét việc dựa lên người Lục Thủy ngủ.

“Tỷ tỷ, tỷ tỷ, bên này.” Mộ Tuyết vừa xuống xe liền nghe thấy một giọng nói quen thuộc.

Quay đầu nhìn qua, là Nhã Lâm đang được Nhã Nguyệt nắm tay.

Nhìn thấy Mộ Tuyết, Nhã Lâm và Nhã Nguyệt lập tức đi tới.

“Chị Mộ Tuyết.” Nhã Nguyệt nhẹ giọng gọi một câu.

Lúc này nàng cũng buông tay Nhã Lâm ra, nàng đã nắm tay cô bé từ nãy tới giờ rồi.

Có chị Mộ Tuyết ở đây thì không phải lo lắng Nhã Lâm chạy loạn nữa, nếu không, để cô bé chạy loạn trong nhà ga sẽ rất nguy hiểm.

Mộ Tuyết cười với Nhã Nguyệt, nói:

“Chờ rất lâu sao?”

“Không lâu...”

“Lâu lắm rồi, trời còn chưa sáng chị Nhã Nguyệt đã kéo em dậy, mệt chết luôn rồi.” Nhã Nguyệt còn chưa kịp nói hết thì đã bị Nhã Lâm cắt ngang.

Nhã Nguyệt trừng Nhã Lâm một chút, thật muốn giáo huấn đứa em gái này.

Nhưng có chị Mộ Tuyết ở đây, nàng chỉ có thể bỏ qua.

Lục Thủy nhìn hai người, không nói gì thêm, cần đánh thì có thể gọi hắn.

Hắn có kinh nghiệm.

Đặc biệt trong việc dạy dỗ em gái.

“Anh rể.” Nhã Nguyệt lễ phép gọi Lục Thủy một tiếng.

Nàng nghe thấy Chân Võ Chân Linh gọi Mộ Tuyết là Thiếu nãi nãi, cho nên nàng cảm thấy gọi Lục Thủy là anh rể hẳn là khá lễ phép.

Lục Thủy nhìn Nhã Nguyệt một chút, sau đó gật đầu.

Có mắt nhìn hơn Đông Phương Tra Tra.

Mộ Tuyết ở bên cạnh cũng cảm thấy thú vị, nàng không nghĩ tới Nhã Nguyệt sẽ trực tiếp gọi Lục Thủy là anh rể.

Nhã Lâm thì nhìn chằm chằm Lục Thủy, Lục Thủy cũng nhìn chằm chằm Nhã Lâm, cho đến tận khi Nhã Lâm sợ sệt mà trốn vào sau lưng Mộ Tuyết mới coi như thôi.

Đứa nhóc này khả năng cũng là một đứa nhóc cần ăn đòn.

‘Cũng không biết kiếp này ta có thể có đứa em gái hay em trai nào không, nếu như có, thì ra tay đến mức nào mới thích hợp đây?’ Lục Thủy cảm thấy đánh nhiều thêm mấy lần là biết.

“Tỷ tỷ, đồ ăn vặt nè.” Nhã Lâm đưa cho Mộ Tuyết một ít đồ ăn vặt.

Đây là những thứ mà nàng cho là tốt nhất trong những ngày này.

Nàng vẫn luôn nhớ là phải để phần cho Mộ Tuyết.

Mộ Tuyết đưa tay nhận lấy.

Sau đó bọn họ cùng nhau đi về Đường gia.

Đường gia không giống với Mộ gia hay Lục gia.

Họ sống giữa một cái hồ.

Ở trung tâm hồ có một hòn đảo, đây là nơi trực hệ Đường gia ở.

Mà ông bà ngoại của Nhã Lâm Nhã Nguyệt cũng không phải trực hệ, tất cả không ở trên hòn đảo mà là ở trong một ngôi nhà không tệ ở bên hồ.

Trên thực tế, Đường Y đã gia nhập Mộ gia, bọn họ hoàn toàn có đủ tư cách vào trong đảo ở.

Phải biết rằng, Đường Y gả cho Mộ Trạch, một trong ba vị chủ sự của Mộ gia, làm phu nhân, luận về thân phận địa vị thì hoàn toàn không kém trực hệ Đường gia, chỉ có lớn hơn chứ không kém.

Chỉ là cha mẹ Đường Y không muốn đi mà thôi.

Lục Thủy và Mộ Tuyết muốn ở chỗ này một ngày, cho nên sẽ phải quấy rầy hai vị tiền bối một chút.

Về phần lễ gặp mặt, đương nhiên là cần.

Đồ tặng không thể quá quý giá, cũng không thể quá xuề xòa được.

Lục Thủy không có khái niệm về mấy cái này, cho nên đều là do Chân Võ Chân Linh chuẩn bị.

Mộ Tuyết cũng bảo Đinh Lương chuẩn bị đồ, nếu không dì Đường có thể sẽ bị nói.

Kiếp trước, nàng và những người khác của Mộ gia không giao lưu gì nhiều.

Mà Mộ gia cũng không chào đón nàng, nhưng kiếp này lại không giống lắm, cho nên nàng vẫn muốn vì dì Đường mà cân nhắc.

Dù sao Nhã Lâm Nhã Nguyệt cũng đã gọi nàng hai tiếng tỷ tỷ.

Không bao lâu sau, đám người Lục Thủy đã đi tới khu vực Đường gia, bọn hắn đi thẳng tới chỗ bên hồ, bây giờ vẫn còn sớm, người trên đường không nhiều, nhưng nơi này cũng không kém so với Mộ gia.

Miệng ăn cũng rất nhiều.

Về phần có phải đều là Đường gia hay không, Lục Thủy không thể nào biết được.

Kiếp trước chưa từng nghe nói về Đường gia.

Cũng không có chỗ nào khiến người ta chú ý tới.

Có điều đường đi ở đây có chút khác so với Mộ gia, nơi này có rất nhiều trận pháp.

Đường gia là người chơi hệ trận pháp.

Tạo nghệ của trận pháp này, chỉ có thể nói là tạm được.

Lục Thủy tùy tiện liếc một cái rồi thôi, hoàn toàn không có ham muốn tìm tòi khám phá gì.

“Chị Mộ Tuyết, chúng ta có thể đi sạn đạo gỗ, xuôi theo hồ, cảnh ở đó rất đẹp.” Nhã Nguyệt nói với Mộ Tuyết.

Mộ Tuyết lặng lẽ nhìn Lục Thủy một chút.

“Mộ Tiểu thư làm chủ là được.” Lục Thủy bình tĩnh nói.

Ở chỗ này không cần Mộ Tuyết phải hỏi ý kiếm hắn.

Hắn vốn chỉ là nhân viên đi kèm.

Chỉ là rất nhanh Lục Thủy lại có chút ngây ngẩn cả người, Mộ Tuyết còn chưa gả vào, hắn tích cực cùng Mộ Tuyết đi khắp nơi thăm thân thích như vậy làm gì?

Thua lỗ.

Sau đó bọn hắn đi tiếp, người ở chỗ này càng ít hơn.

Nhã Nguyệt dẫn bọn họ đi tới bên trên đường lát gỗ.

Nhã Lâm đi cạnh Mộ Tuyết nói líu ríu không ngừng, thi thoảng lại than phiền vài câu rằng Nhã Nguyệt bắt nạt cô bé.

-----

Dịch: MB_Boss

Bình Luận (0)
Comment