Nhã Nguyệt lập tức phản bác:
“Nào có, rõ ràng là do Nhã Lâm không nghe lời.
Đây cũng không phải là nhà mình, mà em đến lễ phép cơ bản cũng không có.
Nếu mẹ ở chỗ này thì đã sớm bị đánh đòn rồi.”
Mộ Tuyết nhìn hai nàng, mỉm cười.
Nhã Nguyệt có thể cảm giác được, chị Mộ Tuyết đang rất vui vẻ.
Nàng nhỡ rõ rằng từ nhỏ đến lớn, chị Mộ Tuyết đều là một bộ dáng mặt lạnh như băng, cho người ta một loại cảm giác xa cách.
Nàng muốn tới gần cũng không dám.
Bây giờ thì không giống với lúc trước.
Lục Thủy đi ở phía sau, hắn không định đi lên quấy rầy ba người Mộ Tuyết.
Với hắn mà nói, cảnh tượng này cũng không đến nỗi nào.
Ở kiếp trước, Mộ Tuyết vẫn luôn sống lẻ loi một mình.
Tận cho đến khi gặp được hắn.
Kiếp này nàng không cần phải cô độc như vậy nữa.
Lục Thủy có thể cho nàng rất nhiều thứ, nhưng loại tình thân như này thì muốn cũng không cho được.
Trên đường đi, nhóm Lục Thủy cũng gặp được không ít người, nhưng không ai chú ý tới bọn hắn.
‘Xem ra người của Đường gia cũng không ít, không nhớ hết được mặt người trong nhà nên đối với người xa lạ chẳng có chút tò mò gì.’ Lục Thủy nghĩ, cảm thấy cũng đúng, dù sao đây cũng không phải khu vực trực hệ.
Người xa lạ tới tiểu trấn Thu Vân cũng sẽ không có ai đi để ý.
Kể cả nhìn thấy Chân Võ Chân Linh mang theo người xa lạ đi vào tiểu trấn Thu Vân, hắn cũng không cảm thấy có gì đáng tò mò.
Sau đó bọn hắn đi tới trước một tòa nhà tương đối lớn.
Hẳn là tòa nhà lớn nhất ở khu vực này.
“Đến rồi.” Nhã Nguyệt nói.
Đám người Lục Thủy vừa đi vào liền thấy có hai người đi ra.
Một người đàn ông trung niên, người còn lại là một người đàn bà trẻ trung, trên người hoàn toàn không có dấu vết của thời gian.
Đây chính là cha mẹ của Đường Y, ông bà ngoại của Nhã Nguyệt Nhã Lâm.
“Ông ngoại, bà ngoại.” Nhã Nguyệt và Nhã Lâm ngoan ngoãn gọi một tiếng.
Nhìn thấy hai người này đi ra, Lục Thủy tất nhiên cũng cung kính hành lễ, Mộ Tuyết cũng vậy:
“Vãn bối là Lục Thủy.”
“Vãn bối là Mộ Tuyết.”
“Ra mắt hai vị tiền bối.”
“Khách khí, khách khí rồi, người trong nhà không cần phải như vậy.” Ông ngoại của Nhã Nguyệt, Đường Quân lập tức mở miệng nói.
“Nhã Nguyệt và Nhã Lâm nghe nói hai đứa muốn tới đây, đã hào hứng suốt cả một đêm đấy.
Vào nhà ngồi trước đi.” Bà ngoại Nhã Nguyệt, Trần Văn, cũng cười nói.
Thiếu gia Lục gia hai người cũng biết.
Mộ Tuyết là Thiếu phu nhân của Lục gia, loại chuyện này hai người lại càng rõ hơn.
Cho hai ông bà già như hai người mười cái lá gan, hai người cũng không dám lơ là chuyện tiếp đãi.
Đừng nói là hai người, ngay cả Tộc trưởng Đường gia mà nhìn thấy Lục Thủy thì cũng phải hạ giọng nói chuyện.
Nếu như bọn họ biết người tới là Lục Thủy, chắc chắn sẽ có hành động.
Xoát chút cảm giác tồn tại cũng tốt.
Dù sao thì Đường gia cũng hoàn toàn không thể so sánh được với Lục gia.
Lục Thủy và Mộ Tuyết đương nhiên không ý kiến gì.
Chuyện nhỏ, tùy cảnh ứng phó.
Kể cả Tộc trưởng Đường gia tới, bọn hắn cũng sẽ không cảm thấy khó chịu, chuyện như vậy đã gặp qua nhiều rồi.
Kiếp trước thân là Thiếu nãi nãi, Thiếu gia Lục gia, chỉ cần nghe được thân phận này thì không có người nào dám bất kính đối với bọn hắn.
Về sau bọn hắn mạnh lên, đừng nói là bất kính, người ta ngay cả gặp mặt cũng không dám gặp.
Cũng may bọn hắn căn bản không bước ra khỏi cửa mấy, nếu không lúc đánh nhau cãi nhau, thì đối với những tu chân giả khác mà nói chính là tin dữ.
Đương nhiên, lúc phát sinh loại tình huống như này, thời đại đã đổi.
Mà lại không phải lần một lần hai.
Đến chạng vạng tối, Mộ Tuyết ngồi trong sân nhìn Nhã Lâm chơi với tiểu yêu quái, vừa chơi vừa kêu lên:
“Tóc, tóc, đừng nhổ tóc ta.”
“Không được kéo quần áo của ta, là chị ta mua cho đấy.”
Đúng vậy, hôm nay Mộ Tuyết đã đưa hai đứa nhỏ này đi dạo phố.
Lục Thủy không có đi cùng.
Hắn nói là đi câu cá, câu đến giờ vẫn chưa thấy mặt mũi đâu.
“Chị Mộ Tuyết, em cho chị xem cái này nè.” Nhã Nguyệt ngồi xuống bên cạnh Mộ Tuyết, nói.
Sau đó Nhã Nguyệt vươn tay, tiếp đó nắm hai tay vào nhau, rồi từ từ mở ra.
Nàng vừa mở tay ra, một luồng ánh sáng bỗng xuất hiện, mờ mờ ảo ảo, lại lung linh như cảnh đẹp thế gian.
Mộ Tuyết hơi ngạc nhiên, cái này thật đúng là đẹp mắt.
“Đẹp không ạ? Đây là em lĩnh ngộ được ở tổ địa, có điều cái này chẳng có chút tác dụng gì với tu vi cả.” Nhã Nguyệt vừa cười vừa nói.
Dường như không để tâm mấy đến chuyện này.
Người khác ở tổ địa để lĩnh ngộ công pháp, thông hiểu pháp thuật.
Nàng thì tốt rồi, trực tiếp lĩnh ngộ được một thứ đồ chơi giống như pháo hoa này.
Không có lực công kích, không có lực phòng ngự, ngoại trừ đẹp mắt thì hoàn toàn không có tác dụng gì.
“Đẹp.” Mộ Tuyết nhẹ giọng trả lời một câu.
Sau đó nàng vươn tay đặt lên tay của Nhã Nguyệt, tiếp đó nhẹ nhàng lật mu bàn tay của Nhã Nguyệt lên.
Phía trên mu bàn tay của Nhã Nguyệt xuất hiện một ấn ký.
Nhìn thấy ấn ký này, Nhã Nguyệt lập tức nói:
“Ấn ký này cũng là có lúc ở tổ địa.
Lúc tối thi thoảng nó sẽ lại sáng lên, rất ảnh hưởng đến giấc ngủ, lúc tu luyện cũng dễ khiến người ta phân tâm.
Ngoài ra cũng không có gì.
Bố cũng nói tạm thời không có vấn đề gì cả, xảy ra chuyện gì khác thì lại nói với bố.”
Mộ Tuyết gật gật đầu, không nói gì thêm.
Nhưng nàng vẫn cầm tay Nhã Tuyết quan sát ấn ký.
Ấn ký này liên kết với thông đạo Khởi Nguyên Thạch, có người muốn dựa vào thông đạo này để đạt được một mục đích nào đó.
Về phần mục đích này là gì, nàng không biết.
‘Có nên liên lạc thử một chút hay không đây?’ Câu hỏi này thoáng hiện lên trong lòng Mộ Tuyết.
Suy nghĩ một lát, Mộ Tuyết liền nảy ra một ý.
“Nhã Tuyết, trước tiên em đừng động đậy.” Mộ Tuyết nhẹ nhàng nói.
Nhã Nguyệt không rõ Mộ Tuyết định làm gì, nhưng chị Mộ Tuyết trước đây là một thiên tài, có lẽ là biết khá nhiều.
Ví dụ như chuyện dạy nàng tu luyện chẳng hạn, cho nên nàng rất tin tưởng Mộ Tuyết.
Sau đó Nhã Tuyết liền ngồi im, yên lặng chờ.
Mộ Tuyết nắm tay, đặt tay mình lên tay Nhã Nguyệt, sau đó một luồng sức mạnh đi từ tay nàng vào tay Nhã Nguyệt.
Khi luồng sức mạnh này vừa liên kết với ấn ký, Mộ Tuyết liền nghe thấy giọng nói của một người, rất rõ ràng:
“Làm ơn, làm ơn đồng ý nói chuyện với ta.”
“Ta, ta không có ác ý.”
Mộ Tuyết hơi bất ngờ, vậy mà lại có người cầu xin được nói chuyện.
Sau đó, Mộ Tuyết trực tiếp đáp lại một câu:
“Không.”
Phía đối diện im bặt.
Giống như là chưa từng nghĩ tới việc đối phương sẽ lựa chọn trực tiếp từ chối.
“Không phải, ngươi nghe ta nói, ta...”
Mộ Tuyết không cho đối phương thời gian phản ứng, trực tiếp phong ấn lại.
Ngăn cách ấn ký ở giữa thông đạo.
-----
Dịch: MB_Boss