Đàn ông, nàng không muốn xử lý, hơn nữa trực giác nói với nàng rằng chuyện này sẽ rất phiền phức.
‘Chờ Lục Thủy xử lý đi, kiếp trước bí mật mạnh lên như vậy, kiếp này sau khi kết hôn chắc chắn cũng sẽ bí mật mạnh lên.
Để xem lần này ta đào ngươi thế nào.’ Mộ Tuyết thầm nghĩ trong lòng.
Sau này Lục Thủy nhất định có thể xử lý chuyện kia, cho nên nàng không cần phải nhúng tay vào.
Lại nói đối phương cũng không phải Lục Thủy, tại sao nàng phải đồng ý nói chuyện với hắn chứ?
Dù sao ở kiếp trước, kiếp nạn lớn nhất của Mộ gia chính là bị Lục Thủy san bằng, ngoài ra cũng không có vấn đề gì nhiều.
Ai mà biết được người ở bên trong Khởi Nguyên Thạch là tốt hay là xấu đây.
“Được rồi, trong khoảng thời gian này hẳn là nó sẽ không sáng lên nữa, nếu như có, nhớ nói cho chị biết.” Mộ Tuyết thu tay lại, nói.
Nhã Nguyệt cũng không thấy Mộ Tuyết làm gì, nhưng vẫn gật đầu đồng ý.
--- ---
Lúc Thủy lúc này đang ngồi ở bên hồ câu cá, người câu cá ở nơi này cũng không chỉ có một mình hắn.
Câu cá thật ra cũng khá thú vị, nhưng Lục Thủy tới đây chủ yếu vẫn là để tranh thủ thời gian tích lũy sức mạnh thiên địa.
Thuận tiện nghe Chân Võ báo cáo tin tức gần đây có được.
“Gần đây có nghe ngóng tin tức của Minh Thổ, rất phiến diện, chỉ biết là Minh Thổ không xảy ra chuyện lớn gì.” Chân Võ mở miệng nói.
Lục Thủy gật đầu, mặc dù tin tức này quả thật chẳng hữu ích gì mấy, nhưng đối với hắn mà nói, thế đã là đủ rồi.
Nếu như Đại Trưởng lão xuất thủ thì sẽ không phải là không có chuyện lớn gì nữa.
‘Tạm thời không cần lo lắng đến Đại Trưởng lão phía bên kia nữa, cũng coi như là chuyện tốt, nếu không thì còn phải đi đàm phán với mấy vị Trưởng lão, thật sự rất phiền phức.’ Lục Thủy nhẹ nhàng thở phào trong lòng.
Lần đàm phán này sẽ không phải là “Ta muốn cưới Mộ Tuyết, ai đồng ý, ai phản đối” mà là..., tóm lại là không tốt lắm.
Có thể tránh thì đương nhiên phải tránh.
“Hai người Lạc Phong đã đi đến địa giới ma tu, bọn hắn đang điều tra người mà Thiếu gia nhắc đến lần trước kia, Chiến Vô Ảnh.
Cũng đã tra được một ít tin tức rồi, đối phương ở ma tu có thanh danh rất lớn, nghe nói là ma tu có thiên phú nhất trong mấy năm trở lại đây.
Thực lực cao cường.
Nhưng lại không tra được nguồn gốc, Lạc Phong nói đối phương giống như xuất hiện từ hư không vậy.” Chân Võ nói.
Ngừng một chút, Chân Võ lại bổ sung thêm:
“Liên quan tới danh sách người tiếp đơn của Thiếu gia ở bên phía Ẩn Thiên tông kia, bọn hắn cũng đã làm xong một cái.
Bây giờ Lưu Hỏa đang xếp thứ mười một trên bí giám, ngay dưới Thần Nữ Tử Y mới nổi kia.”
Những thứ khác Lục Thủy không quá để ý, nhưng khi nghe được câu cuối cùng, hắn lại có chút ngạc nhiên:
“Sắp đuổi kịp Thần Nữ Tử Y rồi?”
“Đúng vậy, nghe nói là bởi vì chuyện của kiếm đạo vô thượng, chuyện này đã nâng cao của danh tiếng của Lưu Hỏa lên rất nhiều.” Chân Võ giải thích một câu.
Những thứ này hắn đã sớm hỏi qua.
Lục Thủy cau mày lại, nói tới nói lui hắn vẫn không bằng Mộ Tuyết.
Gọi một tiếng Thần Nữ thì là lợi hại à?
Được rồi, Mộ Tuyết đúng là lợi hại.
‘Xếp hạng chỉ còn kém một bậc, có phải đã nói rõ rằng ta sắp có thể đánh thắng Mộ Tuyết rồi hay không?’ Lục Thủy thầm an ủi mình một câu.
Hắn cũng biết thực lực của Mộ Tuyết không phải thứ mà bây giờ hắn có thể so sánh được, nhưng năm rộng tháng dài, tất cả đều có khả năng.
Mộ Tuyết không tu luyện, bản thân đã trở thành người bình thường, tiến độ chắc chắn không nhanh bằng hắn.
Hơn nữa hắn cũng chỉ cần một cơ hội để có thể đánh Mộ Tuyết một quyền, vậy là đủ rồi.
Với thân thể của một người bình thường, nàng chắc chắn không chịu nổi.
Đụng một cái là có thể đập nát nàng.
Sau đó Lục Thủy không nghĩ nhiều nữa, hắn có tận hai thân phận ở trên bí giám, Mộ Tuyết có không?
Cố gắng thêm một chút, hắn còn có thể đưa cả Đông Phương Hạo Nguyệt lên.
Nhưng mà đưa Đông Phương Hạo Nguyệt lên thì sẽ có ảnh hưởng tương đối lớn tới hắn.
Không thích hợp.
“Ma tu bên kia không cần tra rõ ràng nguồn gốc, thi thoảng để mắt tới là được, có bảo vật quan trọng xuất hiện thì phải lập tức báo cho ta biết.” Lục Thủy nói.
Kiếp này đã bị sự xuất hiện của hắn ảnh hưởng tới rất nhiều, sau này đối phương có thể thành công dạy hắn làm người hay không vẫn còn là ẩn số.
Vì để không thay đổi quỹ tích lịch sử, hắn quyết định tự đưa mình qua, để cho đối phương dạy hắn làm người.
Chân Võ gật đầu, tiếp tục nói:
“Truyện ký Thần Ma đã đưa đến chỗ Cẩu Tử, Cẩu Tử nói cái đó căn bản là một cuốn nhật ký, cần thì đợi đến lúc nó có linh cảm sẽ cố gắng viết tiếp.
Nhưng cụ thể là lúc nào mới có thì còn chưa biết.”
Lục Thủy gật đầu, hắn thật ra rất muốn biết tình huống của Lục, đương nhiên, nếu không có thì cũng không ảnh hưởng gì mấy.
Căn cứ vào những gì hắn biết hiện tại, cũng đã có thể suy đoán được ra không ít thứ.
“Còn gì nữa không?” Lục Thủy hỏi.
Chân Võ lắc đầu:
“Tạm thời mới chỉ có như vậy, tin tức của Tiên Đình, Thần Chúng và Phật môn, trừ khi có động tĩnh lớn, không thì rất khó thu thập.”
Lục Thủy cũng không để ý nhiều, tiếp tục câu cá.
Chờ trời tối hẳn rồi về sau.
Bởi vì chỉ ở đây một buổi tối, cho nên Lục Thủy không có ý định đi quấy rầy Mộ Tuyết chơi với hai đứa em gái của nàng.
Dù sao thì có người ngoài là hắn ở đó, luôn sẽ có người để ý.
Sau khi trời tối, Lục Thủy phát hiện ven hồ có ánh đèn sáng lên, ở mép hồ còn xuất hiện ánh sao.
“Hồ này rất được nha.” Lục Thủy cảm thán.
“Nhìn rất đẹp đúng không?” Một tiếng nói đột nhiên vang lên bên tai Lục Thủy.
Lục Thủy quay đầu nhìn sang, phát hiện là Mộ Tuyết cùng hai người Nhã Lâm Nhã Nguyệt đang đi tới.
“Mộ Tiểu thư sao lại tới đây?” Lục Thủy hỏi.
Cũng may hắn cẩn thận, không lấy Thiên Địa Trận Văn ra nhìn, nếu không thì đã xong đời rồi.
“Nhã Nguyệt nói với Nhã Lâm rằng hồ ở đây ban đêm nhìn rất đẹp, cho nên chúng ta đi tới ngắm thử, vừa vặn biết Lục Thiếu gia ở chỗ này câu cá, liền tới đây.” Mộ Tuyết bình tĩnh nói.
“Mộ Tiểu thư muốn thử một chút không?” Lục Thủy đưa cần câu cho Mộ Tuyết.
Mộ Tuyết lúc đầu cũng muốn thử, nhưng suy nghĩ một chút lại nói:
“Không cần, ta nhìn Lục Thiếu gia là được rồi.”
Mặc dù câu cá tương đối thú vị, nhưng nhìn Lục Thủy câu cá, đối với Mộ Tuyết mà nói lại càng thú vị hơn.
Chân Linh nghe vậy, nhanh nhẹn đặt xuống một cái ghế dựa ở sau lưng Mộ Tuyết, để nàng có thể ngồi cạnh Lục Thủy.
Lục Thủy quay đầu nhìn Mộ Tuyết, nhìn thấy ánh mắt của Lục Thủy, Mộ Tuyết khẽ mỉm cười.
Cực kỳ xinh đẹp.
Lục Thủy sửng sốt, nhưng rất nhanh đã khôi phục lại, sau đó nhìn về phía mặt hồ, nói:
“Mộ Tiểu thư như này thì ta không câu được cá.”
Mộ Tuyết nghi ngờ hỏi lại:
“Tại sao?”
“Cá dưới nước không chừng lại đang xếp hàng bên hồ để nhìn Mộ Tiểu thư mất rồi, còn con nào thèm cắn lưỡi câu của ta nữa chứ.” Lục Thủy nói.
Mộ Tuyết nhìn Lục Thủy, không trả lời vấn đề này.
Không câu được thì không câu được.
Lục Thủy vừa dứt lời thì cần câu của hắn động đậy.
Một con cá vừa mắc câu.
Lục Thủy hơi bất ngờ, sau đó dùng lực kéo cần lên, soạt, một con cá lớn trực tiếp bị kéo ra khỏi mặt nước.
Lục Thủy: “...”
Mộ Tuyết: “...”
Nhìn con cá mắc câu, bầu không khí nhất thời trở nên xấu hổ.
Mộ Tuyết mở lời phá vỡ sự bối rối này, nói khẽ:
“Lục Thiếu gia nhanh vậy đã câu được cá rồi?”
Lục Thủy quay đầu nhìn về phía Mộ Tuyết, bình tĩnh nói:
“Có thể là do tú sắc khả xan.”
Mộ Tuyết: “...”
-----
Dịch: MB_Boss