Cuối cùng, Lục Thủy để Chân Võ nướng con cá không có mắt kia lên.
Sớm không mắc câu muộn không mắc câu, tại sao lại cứ vào đúng lúc hắn nói chuyện với Mộ Tuyết mới mắc câu?
Đây là đang làm gì?
Đến tìm ấm áp à?
Cho nên, Lục Thủy chỉ có thể thành toàn cho con cá này, để nó trở thành mỹ thực trong miệng bọn hắn.
“Chị Mộ Tuyết ngày mai định đi Xảo Vân tông sao?” Nhã Nguyệt đang ăn cá nướng, đột nhiên tò mò hỏi một câu.
Mộ Tuyết nhìn Nhã Nguyệt, nhẹ nhàng gật đầu:
“Ừm, đi xem chút cảnh sắc gọi là Lãng Hải Tinh Dũng.”
“Thứ mà mấy trăm chục năm mới có một lần trong truyền thuyết kia?” Mắt Nhã Nguyệt sáng lên, thứ này nàng mới chỉ nghe nói qua, chứ chưa từng nhìn thấy.
Thậm chí nó cụ thể như thế nào cũng không biết.
“Ừm.” Do dự một chút, Mộ Tuyết lại nói:
“Nhã Nguyệt muốn đi à?”
“Muốn đi.” Nhã Nguyệt vừa cười vừa nói, chỉ là không đợi Mộ Tuyết nói gì đã tiếp tục:
“Nhưng không thể đi được.”
Mộ Tuyệt hơi nghi hoặc:
“Vì sao không thể đi?”
“Chúng ta còn nhỏ, mẹ không cho chúng ta ra ngoài, nói rằng bên ngoài rất nguy hiểm.
Chị Mộ Tuyết cùng anh rể bồi đắp tình cảm, chúng ta cũng không thể quấy rầy.
Cho nên để lần sau đi.” Nhã Nguyệt giải thích.
Mộ Tuyết sững sờ nhìn Nhã Nguyệt.
Cuối cùng, nàng đưa tay xoa xoa đầu Nhã Nguyệt:
“Yên tâm đi, sau này chắc chắn sẽ có người mang Nhã Nguyệt đi xem.”
“Em đây? Cả em nữa!” Nhã Lâm chen cái đầu nhỏ vào giữa hai người, muốn để Mộ Tuyết sờ một chút.
Nhã Nguyệt mỉm cười gật gật đầu, có một người chị thật ra rất tốt.
Lục Thủy nhìn Mộ Tuyết, không nói gì.
Hắn đang nghĩ, nếu như em trai em gái mình cũng nhu thuận nghe lời, thì có nên nhượng bộ hay không?
‘Không nghĩ nữa, chờ đến lúc ba mẹ có thì lại nói.’
Lục Thủy đương nhiên sẽ không không thích việc có thêm em trai em gái, chỉ sợ trí thông minh của chúng nó cũng như Đông Phương Tra Tra mà thôi.
Đây là một chuyện rất nhức đầu.
--- ---
Buổi chiều hôm sau, Lục Thủy và Mộ Tuyết tạm biệt Nhã Nguyệt, Nhã Lâm.
Bởi vì Lãng Hải Tinh Dũng có thể xuất hiện bất cứ lúc nào, cho nên qua đó sớm hai ngày sẽ dư dả thời gian hơn.
Trước khi đi, Nhã Lâm lại cho Mộ Tuyết không ít đồ ăn vặt, đây đều là các nàng bớt ăn bớt mặc mà tiết kiệm được.
Hương vị quả thật không tệ.
Đến Xảo Vân tông cần đi mất một đêm.
Lục Thủy cảm thấy mấy ngày nay ngày nào cũng như ở trên đường vậy.
Từ sau khi hắn rời khỏi Minh Thổ, chính là nghỉ ngơi một ngày đi đường một ngày.
Đây hình như đã là ngày thứ năm rồi thì phải?
Dưới tình huống bình thường thì hắn đã sắp tấn thăng 4.5 rồi.
Đáng tiếc mấy ngày nay ngày nào cũng ở cùng Mộ Tuyết, cho nên tiến độ chậm xuống rất nhiều, nhưng còn cách mục tiêu cũng không quá xa.
Trước khi trở về, tất nhiên có thể lên được 4.5, vậy sẽ chỉ còn cách ngũ giai rất gần.
Trên đường đi, Lục Thủy không ngủ, cũng không tu luyện Vô Vi PHáp hay Hữu Vi Pháp.
Mộ Tuyết dựa vào người hắn như vậy, không thể không để ý.
...
Ngày hôm sau.
Lục Thủy đã tới Xảo Vân tông.
“Thiếu gia, Tộc trưởng và Tộc trưởng Phu nhân tạm thời không ở Xảo Vân tông, nghe nói đã ra biển rồi, hành tung cụ thể thế nào chúng ta cũng không biết.” Chân Võ nói.
Lục Thủy gật gật đầu, không nói gì thêm, cha mẹ hắn muốn đi đâu còn cần phải khai báo với người khác sao?
Có lẽ ra biển chỉ là nói vậy, không chừng còn đang nấp ở Xảo Vân tông nhìn trộm bọn hắn đấy.
Dựa vào tính cách của mẹ hắn, loại chuyện này không phải là không thể.
Có điều gần đây cha mẹ hình như muốn sinh thêm đứa thứ hai, như vậy khả năng xảy ra chuyện kia sẽ giảm đi nhiều.
Hai cụ già đi tốn thời gian nặn ra một đứa nhỏ.
Trên lý thuyết cũng không dễ dàng gì, thực lực của cha hắn đã gần tới thất giai Nhập Đạo, chỉ còn một bước nữa là sẽ thoát khỏi cảnh giới thông thường.
Mẹ hắn cũng không kém cha hắn bao nhiêu.
Trông cậy hai người họ có thể có một đứa nữa, quá khó rồi.
Lục Thủy trước đây nghiên cứu vấn đề này rất kỹ, nếu chờ hắn kết hôn xong rồi mà cha mẹ vẫn còn đang xoắn xuýt vấn đề “đứa thứ hai” thì hắn có thể làm ra một loại thuốc giúp loại bỏ ảnh hưởng của cảnh giới thực lực đối với việc mang thai.
Đáng tiếc những thứ thuốc này ở kiếp trước đối với hắn cũng chẳng có tác dụng gì.
Cảnh giới thực lực đã vượt ra khỏi phạm vi công hiệu của thuốc.
“Trước tìm một chỗ nghỉ ngơi đi.” Lục Thủy nói.
Mộ Tuyết ở trên xe mặc dù đã ngủ khá nhiều, nhưng tinh thần có lẽ cũng không quá tốt.
Cứ để nàng nghỉ ngơi tiếp đi.
Không bao lâu sau, bọn hắn đi đến sân nhỏ nơi từng nghỉ ngơi lần trước.
“Mộ Tiểu thư hay là cứ đi nghỉ ngơi một lúc đi.” Lục Thủy nói.
Mộ Tuyết gật đầu.
Tối hôm qua nàng thật ra không ngủ chút nào, chỉ là nhắm mắt giả vờ ngủ để dựa lên người Lục Thủy mà thôi.
Nàng định dựa một hồi rồi sẽ ngủ tiếp, ai mà biết trời lại sáng nhanh như vậy.
Cả một đêm không ngủ.
Cho nên nàng bây giờ rất buồn ngủ.
“Lục Thiếu gia cũng chú ý nghỉ ngơi.” Mộ Tuyết khẽ nói.
Lục Thủy gật đầu biểu thị đã biết.
Sau khi nhìn Mộ Tuyết trở về phòng rồi, Lục Thủy liền ngồi xuống sân, bắt đầu phác họa Thiên Địa Trận Văn ở trong đầu.
Một lúc lâu sau, hắn bỗng cảm thấy có chút đói, thuận tay lấy một miếng điểm tâm ăn, chẳng qua lúc hắn đang định tiếp tục giả vờ đọc sách thì đột nhiên cảm thấy bầu trời hình như tối xuống.
Lục Thủy ngẩng đầu nhìn lên.
Sau đó lông mày liền nhíu lại.
Trong mắt hắn, sóng biển ngập trời đang lao về phía bên này.
Toàn bộ Xảo Vân tông đều nằm dưới ngọn sóng đó.
Giống như chỉ một giây sau, ngọn sóng kia sẽ bao phủ toàn bộ Xảo Vân tông.
Ngay lúc này, một bóng người xuất hiện trên trời cao.
Bóng người này đè hai tay xuống, sóng biển cũng trực tiếp bị nhấn xuống dưới, chỉ trong nháy mắt, mặt biển lại trở về yên bình.
Lục Thủy hơi kinh ngạc, dị thường ở hải vực, so với suy nghĩ của hắn còn lớn hơn.
‘Xem ra không chỉ có vấn đề chỗ Minh Thổ, hẳn là còn có vấn đề khác, không biết cụ thể là cái gì?’ Lục Thủy thì thầm trong lòng.
Nhưng hắn cũng không suy nghĩ nhiều nữa, bởi vì bóng người trên trời kia có vẻ như đang đi tới chỗ hắn bên này.
Chỉ tầm chục giây sau, đối phương đã tới trước sân nhỏ của hắn.
Khi người này đến, Chân Võ Chân Linh và Đinh Lương lập tức trở nên bất động.
Đương nhiên, cảm giác của mấy người đó cũng bị che đậy.
“Đông Phương Thập Lý?” Người tới nhìn về phía Lục Thủy, mở miệng nói.
Lục Thủy cảm thấy đắng chát trong lòng, cuối cùng đứng dậy, cung kính nói:
“Tiền bối Hồng Tố.”
Lục Thủy hơi tò mò, động tĩnh nhỏ như vậy, cần tiền bối Hồng Tố tự mình xuất thủ trấn áp sao?
Chưởng môn Xảo Vân tông, tu vi ít nhiều đều đến Nhập Đạo mà?
-----
Dịch: MB_Boss