Đạo Lữ Hung Mãnh Của Ta Cũng Trùng Sinh ( Dịch Full )

Chương 487 - Chương 487: Đáng Đời

Chương 487: Đáng Đời Chương 487: Đáng Đời

“Vị hôn thê Tuyết Tễ của ngươi đâu?” Hồng Tố đi tới bên cạnh ngồi xuống, bởi vì không thấy Mộ Tuyết đâu cho nên muốn hỏi một chút.

Tuyết Tễ so với Đông Phương Thập Lý này nhìn thuận mắt hơn rất nhiều.

“Đang nghỉ ngơi bên trong, tiền bối muốn gặp nàng, ta có thể đi gọi nàng dậy.” Lục Thủy cung kính nói.

“Không cần.” Hồng Tố nhìn Lục Thủy, nói:

“Đột nhiên tìm ngươi như này, là muốn mượn một thứ.”

Lục Thủy hơi nghi hoặc, nhưng vẫn lập tức đồng ý:

“Tiền bối cứ nói.”

Hồng Tố trước nay chưa hề nói nhảm, vào thẳng vấn đề:

“Có mang theo Thất Lân Long Ngâm Kiếm không?”

Lục Thủy lấy Thất Lân Long Ngâm Kiếm ra, sau đó đưa tới:

“Có mang theo.”

Loại tiền bối cấp bậc này muốn Thất Lân Long Ngâm Kiếm, hắn đương nhiên sẽ không có ý từ chối.

Dưới tình huống bình thường, hắn dùng thanh kiếm này chẳng qua cũng là vì tương đối thuận tay mà thôi.

Đương nhiên, sau lần giáo dục kia, hắn đã biết đây là di vật bà nội để lại, đem đi thế chấp thì không dám nữa, nhưng dùng hay không là vấn đề khác.

Hồng Tố cầm lấy Thất Lân Long Ngâm Kiếm, khẽ nói:

“Như vậy đi xuống sâu dưới hải vực cũng sẽ không rơi vào sân nhà người khác.”

Tiền bối Hồng Tố định đi xuống biển sâu? Lục Thủy hơi bất ngờ.

Nhưng Thất Lân Long Ngâm Kiếm vốn là có chút năng lực của Long tộc, đương nhiên có khả năng khống chế nước.

“Yên tâm đợi ở Xảo Vân tông đi, bên ngoài có náo loạn lớn đến đâu thì trong đây cũng sẽ không xảy ra bất kỳ vấn đề gì.” Hồng Tố nói với Lục Thủy.

Do dự một chút, Lục Thủy mới mở miệng hỏi:

“Tiền bối, dưới biển sâu xảy ra chuyện gì sao?”

Hồng Tố nhìn Lục Thủy một chút, nhẹ giọng cười nói:

“Sẽ không ảnh hưởng tới việc ngươi và hôn thê đi xem Lãng Hải Tinh Dũng.”

Lục Thủy: “...”

‘Ta cũng không nói nó sẽ ảnh hưởng tới việc ta và Mộ Tuyết xem Lãng Hải Tinh Dũng.’ Lục Thủy thầm nói trong lòng một câu.

Quả nhiên, những tiền bối như này đều sẽ không nói cho hắn bất cứ thứ gì hữu ích.

Vẫn là Nhị Trưởng lão tốt, dù bị hắn nói là thấp cũng không động thủ với hắn, còn trả lời hắn.

Chỉ là trên người luôn mang theo tiềm ẩn thuật pháp, cái này khiến người ta xem nhẹ thân phận thực sự, Nhị Trưởng lão Lục gia, của nàng.

Nếu không thì Đông Phương Tra Tra còn dám kéo Nhị Trưởng lão đi chơi mỗi lần nhìn thấy sao?

Tìm đánh chắc?

Hồng Tố cất Thất Lân Long Ngâm Kiếm đi, sau đó đứng dậy rời đi.

“Có rảnh thì đi gặp đám Du Dao, để bọn nó gặp vị hôn thê của ngươi một chút.

Không có gì xấu.”

Lục Thủy nhìn Hồng Tố rời đi, hắn rất ngạc nhiên, không xấu, vậy có chỗ nào tốt không?

Có điều Du Dao là vị tiền bối nào?

Kiếp trước, số lần hắn đến Xảo Vân tông cũng không nhiều.

Phần lớn tiền bối ở đây, nhiều lắm thì cũng chỉ gặp mặt một hai lần.

Trước có nhớ thì giờ cũng quên rồi, được rồi, suy nghĩ thật kỹ đi.

Nếu như là ở Lục gia thì hắn khẳng định không cần phải suy nghĩ gì, bởi vì ngoại trừ ba vị Trưởng lão, không có người nào khác cần hắn đối đãi cẩn thận.

Tuy nhiên, việc cấp bách bây giờ vẫn là đi tìm hiểu xem ở biển sâu đại khái đang xảy ra chuyện gì.

Lục Thủy quay đầu nhìn Chân Võ, lúc này Chân Võ Chân Linh đã khôi phục lại, cử động được bình thường.

“Thiếu gia?” Chân Võ đi đến bên cạnh Lục Thủy, cúi đầu nói.

Hắn nhận ra được có dị thường vừa xảy ra, nhưng nhất thời lại không biết rõ ràng là có chuyện gì.

Chênh lệch sức mạnh quá lớn, hơn nữa, hắn có một loại cảm giác, đối phương là cố ý để hắn biết.

Nếu không hắn thậm chí còn không mảy may có bất cứ cảm giác gì.

“Là một vị tiền bối, không cần để ý.” Lục Thủy đứng dậy nói.

Sau đó hắn đi ra ngoài, Chân Võ đương nhiên đi theo sau.

Chân Linh và Đinh Lương thì ở lại trong viện, bởi vì Mộ Tuyết vẫn còn đang nghỉ ngơi trong phòng.

Nhiệm vụ của các nàng là đảm bảo Mộ Tuyết bình yên vô sự.

...

Chờ đến khi đi ra ngoài rồi, Lục Thủy mới mở miệng nói:

“Hỏi thử một chút xem có tin tức liên quan đến biển sâu hay không.”

Nói xong, Lục Thủy tiếp tục đi về phía trước, hắn đi vào trong ngôi đình nhỏ bên bờ biển ngồi xuống.

Ở trong đây cũng không có ai khác, đợt sóng biển vừa rồi sớm đã đuổi hết những người bên trong đi.

Nhỡ đâu sóng biển thực sự cuốn tới, đối với người có tu vi thấp mà nói, thì chính là bỏ mạng ở đây.

Cho nên hầu hết đều sẽ không nguyện ý trốn ở bên trong này, đợi đến khi sóng rút mới đi ra.

‘Tin tức về Lãng Hải Tinh Dũng mặc dù không được truyền ra ngoài, nhưng vẫn có không ít người biết đến, lại còn kéo nhau đến đây sớm như vậy.” Lục Thủy nhìn đám người rõ ràng đã tăng lên rất nhiều, thầm nhủ.

Chân Võ lúc này đang ở gần đó gọi điện.

Một lúc lâu sau, Chân Võ mới quay trở lại, nói:

“Thiếu gia, đã hỏi thăm qua, không có được bất cứ tin tức đặc biệt nào.”

“Xem ra là vượt ra khỏi nhận biết của tu chân giả bình thường.” Lục Thủy bình tĩnh nói.

Chân Võ ở bên cạnh không nói gì, tin tức về biển sâu thường có rất ít người biết, chứ đừng nói là chuyện vừa mới xảy ra như vậy.

Kể cả có tu vi cao, nếu như không có đủ con đường thì vẫn sẽ không thể nào biết được dưới biển sâu rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Lục Thủy đứng dậy đi tới bờ biển, hắn nhúng tay vào trong nước, nghĩ:

‘Cứ thử một chút vậy, không chừng có thể thu hoạch được chút gì đó.’

Nghĩ vậy, hắn liền bắt đầu thử kết nối với Côn Bằng, lần này không phải là để gọi Côn Bằng tới, mà là muốn mượn nhờ mắt của nó, xem thử xem dưới biển sâu đang xảy ra chuyện gì.

‘May mà ở trong phạm vi kết nối được.’ Lúc liên kết được với Côn Bằng, Lục Thủy cảm thấy có chút may mắn.

Bởi vì tu vi của hắn không đủ, cần dựa vào thực lực của Côn Bằng để tiến hành kết nối.

Nếu như vượt qua phạm vi năng lực của Côn Bằng thì hắn sẽ không có cách nào mượn nhờ con mắt của nó được.

Cũng may, Côn Bằng không hề xa lạ đối với loại chuyện này.

Ha ha!

Lúc liên kết được với nó, Lục Thủy có cảm giác Côn Bằng rất vui vẻ.

Thằng nhóc này, rất thiếu người chơi.

Nếu như có thể thì để nó mang theo Đông Phương Tra Tra đi thám hiểm đáy biển, loại thám hiểm mà cả đời này không cần phải ra khỏi biển nữa ấy.

Dù sao thì bên trong thân thể của Côn tự hình thành không gian, chắc chắn sẽ không thiếu những vật dụng cần thiết bình thường.

Làm như vậy, Đông Phương gia hẳn sẽ cảm tạ hắn lắm.

Nghĩ đến đây, Lục Thủy bỗng nhớ lại kiếp trước, hình như hắn ở kiếp trước cũng từng làm qua chuyện như vậy rồi thì phải.

Hẳn là ném Đông Phương Tra Tra đến một nơi nào đó mấy trăm chục năm, lúc nào về hoàn toàn phụ thuộc vào việc lúc nào Mộ Tuyết mới đi tìm Đông Phương Tra Tra.

Đáng đời.

-----

Dịch: MB_Boss

Bình Luận (0)
Comment