Đạo Lữ Hung Mãnh Của Ta Cũng Trùng Sinh ( Dịch Full )

Chương 488 - Chương 488: Lưu Hỏa Ta Muốn Đi Cứu Vợ Chồng Tộc Trưởng Lục Gia 1

Chương 488: Lưu Hỏa Ta Muốn Đi Cứu Vợ Chồng Tộc Trưởng Lục Gia 1 Chương 488: Lưu Hỏa Ta Muốn Đi Cứu Vợ Chồng Tộc Trưởng Lục Gia 1

Sau đó Lục Thủy không suy nghĩ nhiều nữa.

Nhớ không rõ, có thể nhớ tới chuyện này đã là không tệ rồi.

Cũng không phải là Mộ Tuyết, nếu như là Mộ Tuyết, hắn nhất định có thể nhớ rõ, đến tận bây giờ hắn vẫn còn nhớ dáng vẻ của Mộ Tuyết khi nổ mật thất của hắn.

Lần đầu tiên thì hơi gượng gạo, dáng vẻ sau khi nổ còn hơi ngượng ngùng.

Sau đó nổ nhiều thành thuận tay, còn nổ ra cả kinh nghiệm.

Nàng chọc tới hắn, hai người sau đó đương nhiên sẽ đánh nhau một trận.

Sau đó Lục Thủy cắt đứt hồi ức, tiếp tục thử thông qua con mắt Côn Bằng mà xem xét tình huống biển sâu.

Chuyện cũ, đều đã qua rồi.

Nhất định sẽ có một ngày hắn khiến Mộ Tuyết phải khóc.

Không lâu sau, Lục Thủy thông qua Côn thấy được một nơi đen kịt, thỉnh thoảng lại có vài vệt sáng như sét lóe lên.

‘Ừm? Đây là chỗ nào?’

‘Không đúng, không phải là sấm sét, là vết nứt không gian.’

Nghĩ như vậy, Lục Thủy liền để Côn lùi về phía sau một chút, để hắn thấy rõ toàn cảnh.

Vài giây sau, Lục Thủy nhìn thấy toàn bộ không gian phía trước, tất cả đều là một màu đen kịt, giống như bóng đêm vô tận đã bao trùm nơi đây.

Trong đó còn liên tục xuất hiện vết nứt không gian, ở hải vực bình thường cũng sẽ có vết nứt không gian xuất hiện.

Mà mỗi lần vết nứt này xuất hiện, luôn sẽ có một vài thứ gì đó bị nó nuốt chửng.

Thấy cảnh này, Lục Thủy hơi kinh ngạc:

“Phần cuối của biển?”

Phần cuối của biển thật ra cũng không phải điểm cuối cùng thật sự, mà là một vực sâu kỳ lạ, vực sâu này gần như là vô tận, căn bản là không có ai biết điểm cuối của biển kết nối với cái gì.

Ở chỗ này cũng không có nước biển, thế nhưng nhìn từ ngoài vào, mặt biển vẫn như vậy, sóng vẫn dập dờn, lượng nước không ít đi, cũng không có vòng xoáy nào hình thành.

Thế giới đôi khi chính là kỳ lạ như vậy.

Tư tưởng của nhân loại bị hạn chế, nhưng sự phát triển của thế giới đôi khi là không giới hạn.

Về phần tư tưởng của nhân loại bị cái gì hạn chế, nguyên do cũng quá nhiều, ví dụ như nghèo khó, hay thậm chí là giàu có.

Lục Thủy cảm thấy hắn thuộc về loại người sau.

Mộ Tuyết muốn hắn cảm thấy như vậy.

Không nghĩ nhiều nữa, Lục Thủy bắt đầu quan sát phần cuối của biển.

Hắn phát hiện ở chỗ này có một phong ấn, mà phong ấn này đang dần tan rã.

“Phong ấn rất kỳ lạ, không cảm nhận được khí tức, nhưng sức mạnh của nó nhìn qua đã thấy không thể coi thường.

Xem ra dị động ở hải vực có quan hệ trực tiếp với phần cuối của biển.

Cộng thêm dị động ở Minh Thổ, cả hai cái này chồng lên nhau, dẫn đến ảnh hưởng tăng lên.” Lục Thủy cảm thấy mình hẳn là không suy đoán sai.

Trong lúc suy nghĩ, Lục Thủy không tiếp tục hạ lệnh Côn di chuyển thị giác, nhưng Côn lại bắt đầu tự mình chuyển động, nó đang di chuyển về phía vùng hải vực đen kịt kia.

Hẳn là có phát hiện gì đó, muốn dẫn Lục Thủy đi xem xét.

Đây cũng không phải là một con cá trầm lặng.

Nó thích tham gia náo nhiệt, gặp được đồ tốt cũng sẽ nuốt vào bụng.

Ví dụ như Điện Đường Bất Diệt Tiên lần trước.

Có đồ tốt liền mang về chỗ chủ nhân, tính cách rất nhu thuận.

Côn đi một đường, tốc độ cực kỳ nhanh, nhưng cũng không gây ra dao động gì dưới biển sâu.

Chỗ này chịu được nó vẫy đuôi xuyên thẳng qua như vậy.

Sau một thời gian ngắn, quang cảnh di chuyển trong tầm mắt của Côn dần chậm lại, hẳn là đã đến đích.

Lục Thủy nhận ra điều này, hắn cũng có chút tò mò không biết Côn đang dẫn hắn đi nhìn cái gì.

“Con Côn này lại tới nữa.” Một âm thanh đột ngột vang lên.

Là ý niệm.

Ý niệm này trực tiếp vang lên trong não của Côn, Lục Thủy vì đang kết nối với nó cho nên cũng nghe thấy, cảm giác như có người ở rất xa đang nói chuyện với hắn vậy.

Sau đó, một bóng người xuất hiện trong mắt Côn, là một người con gái xinh đẹp.

“Hải Yêu?” Vừa nhìn thấy nàng, Lục Thủy liền biết đối phương là ai.

Có điều chức trách của Hải Yêu chính là bảo vệ phần cuối của biển, cho nên thấy Hải Yêu ở đây cũng không có gì kỳ lạ.

Thứ khiến Lục Thủy chú ý tới chính là, bên cạnh Hải Yêu còn có một đứa trẻ, nhìn gần như là trong suốt.

Đây là bởi vì Côn không nhìn thấy đối phương.

Nếu không phải tu vi hiện tại của Lục Thủy là tứ giai, lúc liên kết với Côn sẽ mang theo một chút năng lực của bản thân, thì thông qua mắt của Côn, hắn cũng sẽ không thể nhìn thấy người này.

Giờ Côn hẳn cũng có thể thấy được, nó đại khái còn đang buồn bực đi.

“Chân Thần Duy Nhất? Sao nó lại ở chỗ này?” Lục Thủy liếc mắt liền nhận ra đứa trẻ này là ai.

Dưới tình huống bình thường ở Phong Sương Hà, chỉ có gặp được đồ vật liên quan đến Chân Thần, nó mới có thể trốn nhà rời đi.

Ví dụ như lần thần huyết xuất hiện, hay như chuyện của Nhược Thủy Tam Thiên, những cái này đều có quan hệ với Chân Thần Độc Nhất Thiên Địa.

“Cho nên phong ấn ở phần cuối của biến có một mối liên hệ nhất định với Cửu?” Lục Thủy cho ra kết luận.

“Có chút phiền phức đây, dù ta muốn đi xem nhưng có Mộ Tuyết ở đây thì lại không chạy đi đâu được.”

Lục Thủy lắc đầu, từ bỏ ý định đi đến phần cuối của biển.

“Nhanh rời đi đi, nơi này sắp phát nổ rồi, mặc dù sẽ không làm ngươi bị thương, nhưng nếu bị vết nứt nuốt vào thì muốn trốn cũng không trốn được.” Một ý niệm khác truyền tới.

Là của vị Hải Yêu kia.

Nghe thấy lời đối phương nói, Côn có vẻ như hơi để ý, sau đó lại bắt đầu di chuyển.

Thấy Côn lại tiếp tục di chuyển, Lục Thủy có chút ngoài ý muốn, vẫn còn người khác sao?

Thời gian bơi lần này của Côn lâu hơn lần trước một chút, lúc nó ngừng lại, trong tầm mắt lại xuất hiện thêm hai bóng người.

Một nam một nữ.

“Con Côn này chính là con lần trước đã nuốt con trai của chúng ta sao? Nhìn có vẻ rất mạnh thì phải?”

“Ừm, nhưng đối với con người không có ác ý, không biết nó bơi qua bơi lại ở chỗ này làm gì.”

Lục Thủy: “...”

Cha mẹ hắn tại sao lại ở đây?

Đúng vậy, hai người này chính là Tộc trưởng Lục gia, Lục Cổ, và Phu nhân Tộc trưởng Lục gia, Đông Phương Lê Âm.

Cũng chính là cha mẹ Lục Thủy.

“Việc liên quan đến Chân Thần như này, hai người đó sẽ không bị làm sao chứ?” Lục Thủy cảm thấy không yên tâm lắm.

Sức mạnh Chân Thần khác với đám người bệnh tâm thần của Thần Chúng, nó ngang bằng với cấp độ thế giới.

Tu vi thông thường của cha mẹ hắn sẽ rất dễ bị hạn chế, đúng không?

“Có vẻ như vẫn phải đến đó một chuyến rồi?” Lục Thủy biểu thị mình rất không yên lòng về hai ông bà già này.

Suy nghĩ này nếu như để vợ chồng Lục Cổ biết được, thì có khả năng rất lớn Lục Thủy sẽ bị treo ngược lên đánh.

Nhưng mà, chỉ cần không biết, thì sẽ không ngăn được Lục Thủy nghĩ như vậy.

-----

Dịch: MB_Boss

Bình Luận (0)
Comment