Sau đó Côn lại một lần nữa di chuyển.
Lục Thủy biết còn có người tham gia trong đó, đương nhiên, ở những chỗ khác mà Côn không biết, hẳn là vẫn còn nhiều người khác nữa.
Phần cuối của biển vốn rất đặc biệt, người biết đến phong ấn hẳn là đều sẽ xuống đây đi dạo một vòng.
Chỉ là người biết cũng không nhiều, việc phong ấn này bị nới lỏng cơ bản không có cách nào phát giác được.
Biết đến chuyện này, hoặc là tình cờ nhìn thấy, hoặc là một vài tồn tại cổ xưa.
Ví dụ như Hải Yêu.
Cha mẹ Lục Thủy thì thuộc về vế trước, hoàn toàn là trùng hợp gặp được.
Ầm!
Trong lúc Lục Thủy vẫn còn đang suy tư, một luồng ánh sáng chói mắt đột nhiên lóe lên.
Lục Thủy không cần nhìn cũng biết đối phương là ai.
Thần Chúng, người của Quang Minh Thần Điện.
“Thất giai Pháp Thần? Mạnh hơn một bậc so với cha mẹ.”
Đối phương đang không ngừng công kích, Lục Thủy chỉ có thể để Côn rời đi, sau đó cắt đứt liên hệ.
Không cần biết phía sau còn có ai, hắn vẫn quyết định phải đi một chuyến.
Liên quan đến Chân Thần là một chuyện, chủ yếu là cha mẹ hắn cũng ở đó, không biết liệu có xảy ra chuyện gì hay không.
Mà Thần Chúng cũng đã phái người đi, luôn có cảm giác có thể thu hoạch được vài thứ thú vị.
Lục Thủy đứng dậy, quay trở lại đình ngồi xuống, phiền phức duy nhất còn lại chính là Mộ Tuyết.
“Mộ Tuyết mới ngủ được khoảng hơn một giờ, bình thường thì nàng sẽ ngủ hết khoảng bốn giờ.”
“Nói cách khác, ta chỉ cần trở về trong vòng ba giờ thì sẽ không có vấn đề gì nữa?”
Hắn cũng không phải là đang lo lắng chuyện lấy cớ giải thích với Mộ Tuyết, mà là hắn bỏ lại Mộ Tuyết một mình ở đây sẽ khiến nàng không vui.
Cho nên cách tốt nhất là trở về trước khi Mộ Tuyết tỉnh lại.
Đưa ra được quyết định, Lục Thủy liền không do dự gì nữa.
Càng do dự, thời gian càng ít đi.
“Ra biển một chuyến.” Lục Thủy đột nhiên nói.
Chân Võ hơi kinh ngạc:
“Bây giờ sao?”
Lục Thủy gật đầu, sau đó nói:
“Quay lại chỗ nghỉ trước rồi mới xuất phát.”
Hắn muốn trở về nhìn Mộ Tuyết một chút, xác định nàng ngủ say xong rồi mới đi.
Không bao lâu sau, Lục Thủy đã đứng trước cửa phòng Mộ Tuyết, sau khi chắc chắn rằng Mộ Tuyết đã ngủ say, hắn lập tức rời đi.
“Nếu như Mộ Tiểu thư tỉnh lại thì nói với nàng rằng ta đi ra ngoài biển xem xét tình hình, tình hình tốt thì sẽ ở đó câu cá một lúc, rất nhanh sẽ trở về.
Nếu như không gọi điện thoại cho ta được, thì phần lớn là do ở hải vực không có tín hiệu.”
Trước khi đi, Lục Thủy dặn dò Đinh Lương và Chân Linh.
Chân Linh nhất định phải ở lại.
Một phần là vì an nguy của Mộ Tuyết, phần khác là để cho Mộ Tuyết biết hắn chỉ tạm thời ra ngoài một lát, rất nhanh sẽ trở về.
Đương nhiên, tình huống tốt nhất là lúc hắn trở về thì Mộ Tuyết vẫn chưa tỉnh lại.
...
Vừa rời khỏi phạm vi Xảo Vân tông, Lục Thủy liền triệu hoán Côn, có Côn ở đây, đi đến phần cuối của biển sẽ nhanh hơn rất nhiều.
Quả nhiên, Côn lấy tốc độ cực nhanh chạy đến phần cuối của biển, tuy nhiên thời gian còn lại của Lục Thủy cũng không quá nhiều.
Giờ chỉ còn lại hai tiếng, muốn giải quyết được vấn đề chỗ này trong thời gian đó cũng không phải chuyện dễ dàng gì.
Khi Lục Thủy và Chân Võ đi ra từ miệng Côn, cả hai đều mặc một bộ áo bào đen.
Áo này là Lục Thủy tự chuẩn bị, tuyệt đối không có ai có thể nhìn qua nó được.
Chủ yếu là để đề phòng cha mẹ hắn.
Khi Lục Thủy bước ra khỏi người Côn, đứng trên mặt biển, nó liền yên lặng chui xuống biển sâu, tâm tình của nó đang rất tốt.
Lại được cùng chủ nhân làm việc.
“Thiếu gia, phần cuối của biển có rất nhiều truyền thuyết, tương truyền nơi này là điểm cuối của thế giới, cực kỳ hỗn độn, loạn lạc.
Có vào không có ra.” Chân Võ mở miệng nói.
Khi biết Thiếu gia muốn tới phần cuối của biển, Chân Võ rất kinh ngạc.
Phần cuối của biển căn bản không phải là nơi tu sĩ bình thường có thể đến gần, nơi này có rất nhiều truyền thuyết.
Tuyệt đối là cấm địa đối với tu chân giả.
Lục Thủy tiến về phía trước một bước, lần này hắn nhìn thấy một lỗ thủng khổng lồ, nước biển đang ào ào chảy xuống đó, giống như là một vòng xoáy.
Vòng xoáy này nhìn không thấy đáy, thậm chí còn khiến cho người ta có cảm giác như chỉ cần tới gần thì sẽ bị hút vào trong đó.
Mà ở trong vòng xoáy này có rất nhiều vết nứt không gian.
Đây chính là phần cuối của biển.
...
Chân Võ đứng sau lưng Lục Thủy, hắn vẫn luôn nhìn chằm chằm Lục Thủy, sợ Thiếu gia trước mắt mình sẽ không cẩn thận mà ngã vào vòng xoáy vô tận này.
“Phong ấn tuy rằng bị nới lỏng, nhưng thiếu cơ hội.” Lục Thủy nhìn phần cuối của biển, bình tĩnh nói.
Ngay cả phong ấn Chân Võ cũng không nhìn thấy, cho nên hoàn toàn không hiểu Lục Thủy đang nói cái gì.
Nhưng vẫn mở miệng hỏi một câu:
“Vậy Thiếu gia có biết thời cơ là lúc nào không?”
Lục Thủy nhìn phần cuối của biển, lắc đầu nói:
“Không biết, nhưng cũng chỉ là phong ấn mà thôi, phá vỡ là được.”
Nếu như phong ấn này chưa bị nới lỏng, thì phá vỡ nó có lẽ sẽ hơi khó khăn, nhưng đã bị nới lỏng như vậy rồi, thì muốn phá vỡ cũng không khó.
Nói xong, Lục Thủy liền thả người nhảy xuống phần cuối của biển tràn ngập vết nứt không gian này.
Chân Võ kinh hãi, cái này nhìn kiểu gì cũng thấy là một vấn đề rất nguy hiểm.
Nhưng hắn vẫn theo sát Lục Thủy, nhảy xuống.
Tùm!
Lúc nhảy vào phần cuối của biển, Chân Võ có cảm giác như vừa nhảy vào trong biển vậy.
Điều này khiến cho hắn thật không thể hiểu nổi, rõ ràng đây chỉ là một vực sâu không đáy.
“Đi theo ta.” Tiếng nói của Lục Thủy truyền vào trong tai Chân Võ.
Chân Võ không nghĩ nhiều nữa, toàn lực đuổi theo Lục Thủy, phòng ngừa bản thân nổi lên ngoài ý muốn.
Lục Thủy đương nhiên biết mình đã đi vào phần cuối của biển, bây giờ hắn đang hướng thẳng về phía phong ấn.
Đương nhiên, hắn cũng cần phòng ngừa để không rơi vào Vô Chỉ Chi Cảnh ở phần cuối của biển, đây thực sự là một chuyện phiền phức.
Điều hắn cần làm bây giờ chính là phá vỡ phong ấn, đi vào nơi phong ấn, nơi đó có Động Thiên khác.
Sở dĩ hắn không đi từ dưới đáy biển vào là vì như thế hắn sẽ không thể tiếp xúc với phong ấn ở phần cuối của biển.
Muốn tiếp xúc với phong ấn thì bắt buộc phải đi từ ngoài biển vào.
Chuyện này đối với rất nhiều người mà nói là một hành động cực kỳ nguy hiểm, cho nên cả đám đều chỉ đợi dưới đáy biển, chờ cho đến khi phong ấn bị phá vỡ, sau đó tìm cơ hội đi vào nơi phong ấn.
Lúc hai người Lục Thủy đi vào phần cuối của biển, Hải Yêu Ly Thường đã nhận ra dị thường.
Nàng nhìn hải vực đen kịt trước mắt, cau mày lại:
“Có người đi vào phần cuối của biển?
Người nào to gan như vậy?”
Ngay cả nàng cũng không dám tùy ý bước vào phần cuối của biển, mặc dù không biết rơi vào có thể chết hay không, nhưng chắc chắn là không có đường về.
-----
Dịch: MB_Boss