Đạo Lữ Hung Mãnh Của Ta Cũng Trùng Sinh ( Dịch Full )

Chương 490 - Chương 490: Dù Sao Cũng Không Phải Con Trai Chúng Ta!

Chương 490: Dù Sao Cũng Không Phải Con Trai Chúng Ta! Chương 490: Dù Sao Cũng Không Phải Con Trai Chúng Ta!

Ầm ầm!

Một vết nứt lớn xuất hiện ở phần cuối của biển.

Vết nứt này hiện lên, chiếu sáng vùng biển xung quanh, một chớp ánh sáng lóe lên này giúp Ly Thường bắt được tung tích của người ngoài.

“Hai con người? Bọn họ điên rồi à?”

Nàng có thể thấy rõ có hai bóng người mặc áo bào màu đen đang bơi xuống dưới phần cuối của biển.

“Con người vẫn lớn mật như vậy, như thế này có khác gì đi tìm chết không chứ?”

Ly Thường mặc dù nói như vậy nhưng vẫn dựa vào cảm giác lần theo dấu vết của hai người kia.

Phải biết rằng, đã nhiều năm như vậy rồi, đây là lần đầu tiên nàng nhìn thấy có người dám đi vào phần cuối của biển.

Nhất là khi đến tận giờ vẫn bình an vô sự.

Mặc dù cuối cùng khả năng cao là bọn họ sẽ hoàn toàn mất tích ở trong đó, nhưng rất ít người có thể nhịn được tò mò mà không đi xem.

Cô bé tóc bảy màu cũng nhìn chằm chằm vào phần cuối của biển, cô bé cũng không nhìn ra hai người kia rốt cuộc là ai.

Nhưng dáng vẻ có vẻ rất lợi hại.

Thế giới trong mắt nàng không giống với những người khác.

Nàng có thể nhìn thấy rõ hai người kia, trông có vẻ như rất biết đường, không chút do dự liên tục đi về phía trước.

“Hai người kia thật kỳ quái, không biết bọn họ có thể nhìn thấy ta hay không.” Cô bé tóc bảy màu có chút hiếu kỳ.

Số người có thể thấy được nàng vô cùng ít.

Nhiều thêm một người thì tốt hơn một chút, nàng cũng không muốn không có ai để nói chuyện.

Ầm!

Ở bên trong phần cuối của biển lại xuất hiện vết nứt, ở rìa của nó có hai bóng người đang bơi qua.

“Không đúng.” Ly Thường kinh ngạc.

Không biết có phải là ảo giác hay không, nàng luôn có cảm giác hai người kia đang dựa vào vết nứt mà chuyển động, nhưng mỗi lần lại có thể vừa vặn tránh khỏi bị nuốt vào trong đó.

Không lâu sau, càng ngày càng có nhiều vết nứt xuất hiện trong hải vực đen kịt.

Mà mỗi lần vết nứt xuất hiện sẽ có một chút ánh sáng lóe lên.

Trước ánh sáng này luôn thấy có hai bóng người đang bơi qua.

“Cái này, hai người này đang...”

Hải Yêu Ly Thường rốt cuộc cũng thấy rõ hai người bên trong đang làm gì.

Chuyện này quả thực là không thể tưởng tượng nổi.

“Hắn đang lợi dụng sức mạnh của vết nứt không gian? Làm sao có thể, hắn sao lại có thể phán định nơi xuất hiện vết nứt không gian, làm sao có thể tìm tới vị trí an toàn nhất để đi qua?

Phải biết phần cuối của biển có chứa sức mạnh đặc thù của hải vực, đừng nói là tu chân giả thông thường, ngay cả sức mạnh đạo cũng sẽ bị ngăn chặn.

Cuối cùng khó tránh khỏi bị nuốt chửng.” Lục Cổ nhìn hai bóng người trong hải vực đen kịt kia, hai bóng người này thật sự khiến cho người ta có cảm giác không chân thực.

Hai người kia gần như đã vượt ra khỏi nhận biết của bọn hắn đối với tu chân giới.

Trong số những người bọn hắn biết, tuyệt đối không có người nào có thể làm được chuyện này.

Loại tình huống này, chỉ tồn tại trong lý thuyết.

“Hẳn là chưa nhập đạo, tu sĩ nhập đạo vào đó, phần cuối của biển sẽ không phản ứng như thế.

Nhưng một tu sĩ thông thường lại có thể hiểu rõ sức mạnh không gian như vậy, trong tu chân giới thật sự có người như vậy sao?

Hơn nữa khả năng tính toán của hắn cũng thật tốt.” Đông Phương Lê Âm cũng kinh ngạc nói.

“Tu chân giới thật đúng là ngọa long tàng hổ.” Lục Cổ cảm khái.

Ở tu chân giới thật là người nào cũng có thể xuất hiện, mỗi một thời đại kiểu gì cũng sẽ có một vài thiên kiêu khiến người ta khó mà hiểu nổi.

Đông Phương Lê Âm sờ lên bụng nói:

“Chờ con gái chúng ta ra đời, nhỡ đâu cũng là thiên kiêu như vậy.”

Lục Cổ nhìn Đông Phương Lê Âm một chút, lo lắng nói:

“Còn chưa có đâu, sinh gì mà sinh.”

Đông Phương Lê Âm nhìn chằm chằm Lục Cổ:

“Vậy Tộc trưởng đại nhân không định cố gắng ư?

Loại chuyện này không phải đều phụ thuộc vào Tộc trưởng đại nhân đây sao?”

Lục Cổ: “...”

Chuyện như này cứ cố gắng là có thể có à?

Đây là vấn đề may rủi.

“Nhưng không biết người này rốt cuộc là ai, chưa từng nghe nói qua.” Lục Cổ đưa mắt nhìn người phía trước kia.

Hắn có thể cảm giác được, tất cả đều là do người này làm.

Hóa mục nát thành kỳ tích, chuyện hắn làm nhìn như rất đơn giản, nhưng đối với người khác mà nói lại khó như lên trời.

“Dù sao cũng không phải con trai chúng ta.” Đông Phương Lê Âm nói.

Trong mắt nàng đại khái chỉ có con trai, con dâu, cộng thêm Tộc Trưởng đại nhân của nàng.

Anh trai nàng bên kia cũng không có gì cần để ý tới, chỉ cần để mắt tới chồng của nàng là được rồi, anh trai nàng bình thường không có vấn đề gì.

Mà anh trai nàng còn có vẻ như ước gì nàng không bao giờ về lại Đông Phương gia nữa.

Đều là lỗi của chồng nàng, mỗi lần đến đó là lại muốn luận bàn với anh trai nàng một lần.

Mà mỗi lần ra tay đều rất nặng.

“Con của chúng ta nếu có loại năng lực này, vậy cũng sẽ không trở thành một tên suốt ngày chỉ biết đi hố cha mình.” Lục Cổ bình tĩnh nói.

Đông Phương Lê Âm không nói gì, chỉ im lặng đứng bên cạnh Lục Cổ.

Lục Cổ dù nói ra lời ghét bỏ con mình, nhưng đó cũng vẫn là con trai của bọn họ, con trai nhà khác dù tốt, so ra cũng vẫn kém con trai của bọn hắn.

...

Ở một chỗ khác dưới biển sâu, một quầng sáng chiếu sáng bốn phía, giữa quầng sáng có một người đàn ông trung niên đang đứng.

Y chính là thất giai Pháp Thần của Thần Điện Quang Minh mà Lục Thủy nhìn thấy kia.

“Hai người kia muốn làm gì?” Kỵ sĩ Quang Minh của Thần Điện Quang Minh cau mày nhìn hải vực đen kịt.

Đối phương khiến y rất bất ngờ, tu chân giả quả thật khiến cho người khác ngoài ý muốn.

Nhưng kể cả thế thì mạnh yếu cuối cùng cũng vẫn do thực lực quyết định.

Y tới đây là vì muốn xem xét tung tích của Cực Thần, cũng không có ý định trở thành kẻ địch với bất cứ tu chân giả nào.

Đương nhiên, nếu có tu chân giả nào cản trở y, thì y sẽ đưa ra quang minh phán quyết.

“Hai người này đang tiến về chỗ phong ấn, bọn họ có cách đi vào sao?” Đây là thứ mà kỵ sĩ Quang Minh chú ý tới.

Đi vào sau người khác một bước cũng không sao cả, y là đang lo lắng sau khi người khác đi vào rồi, y sẽ không vào được nữa.

...

“Thế mà đến, thật tò mò không biết hai người kia là ai, nếu là con gái thì tốt rồi.” Hồng Tố đứng trong hải vực quan sát toàn bộ, nàng đứng rất xa, nhưng lấy tu vi của nàng thì vẫn thấy rõ ràng tình huống bên trong.

Mà ở bên cạnh nàng có một thanh kiếm đang lơ lửng.

Thanh kiếm này dường như đã phân chia chủ quyền hải vực, để Hồng Tố có đầy đủ quyền chủ động trong khu vực này.

Đây chính là tác dụng của Thất Lân Long Ngâm Kiếm.

Đồ đệ Chân Nhi của nàng lại cảm thấy tác dụng duy nhất của Thất Lân Long Ngâm Kiếm chính là dễ đem đi thế chấp.

Con trai Chân Nhi ngược lại không hề động tới thanh kiếm này, nhưng cháu trai của Chân Nhi, có vẻ như cũng không hiểu rõ lắm về tác dụng của Thất Lân Long Ngâm Kiếm.

Đương nhiên, Hồng Tố cũng không cảm thấy đáng tiếc.

Đều đã qua mấy thế hệ, nàng đi quan tâm làm gì?

Không mệt sao?

Mà cháu trai của Lục gia, vẫn nên để ba vị Trưởng lão Lục gia quan tâm thì hơn.

-----

Dịch: MB_Boss

Bình Luận (0)
Comment