Đạo Lữ Hung Mãnh Của Ta Cũng Trùng Sinh ( Dịch Full )

Chương 492 - Chương 492: Hệ Thống Xác Minh Thân Phận Bị Chỉnh Mộng Bức 2

Chương 492: Hệ Thống Xác Minh Thân Phận Bị Chỉnh Mộng Bức 2 Chương 492: Hệ Thống Xác Minh Thân Phận Bị Chỉnh Mộng Bức 2

Côn chạy, Hồng Tố đương nhiên cũng không có ý định đoạt việc của những Hải Yêu này.

Cuối cùng, Hồng Tố cất Thất Lân Long Ngâm Kiếm đi, nhẹ gật đầu với Hải Yêu, đi về phần cuối của biển.

Nàng đương nhiên cũng định đi vào nơi phong ấn để tìm tòi vài thứ.

Chờ Hồng Tố rời đi rồi, Hải Yêu vừa nãy lên tiếng kia lập tức quay sang hưng phấn nói với đồng bạn bên cạnh:

“Vừa rồi ta có uy phong không?

Có phải rất ngầu không?”

Hải Yêu này reo hò ở một bên, chăm chú nhìn Hải Yêu cầm đầu với vẻ mặt sùng bái.

--- ---

Chân Võ vẫn luôn nhìn chằm chằm Lục Thủy, không biết vì sao, lúc phá vỡ phong ấn, hoàn cảnh xung quanh dường như trở nên cực kỳ hấp dẫn.

Hấp dẫn hắn quay sang nhìn, trực giác nói cho hắn biết, chỉ cần liếc mắt nhìn một chút, thì đạo lớn sẽ ở ngay trước mắt, có thể nắm lấy dễ như trở bàn tay.

Chỉ cần quay đầu lại nhìn.

Chỉ đơn giản như vậy.

Nhưng Chân Võ không dám quay đầu, chỉ dám nhìn chằm chằm vào Lục Thủy.

Dù sao Thiếu gia cũng đã dặn dò.

Hơn nữa, con đường đại đạo làm sao có thể đơn giản như vậy được?

Tất cả mọi đường tắt cũng chỉ là dụ hoặc.

Đạo ở dưới chân, cần hắn đi từng bước một, loại chuyện một bước lên trời cũng có tồn tại, nhưng không phải là hắn.

Chân Võ duy trì bản tâm, một đường đi theo Lục Thủy vào bên trong.

Hắn không hề nhìn cái gì khác, đem toàn lực chú ý tập trung trên người Lục Thủy.

Không phải có phải ảo giác hay không, hắn có một loại cảm giác kỳ quái.

Giống như trong lòng trở nên phong phú hơn rất nhiều, cảm giác trực quan nhất chính là, nặng hơn rất nhiều.

Không phải là người nặng, mà là tâm.

Ví dụ như khi dùng kiếm chém ngũ giai, hắn sẽ có chút chột dạ, nhưng cảm giác hiện tại không giống lúc trước, trong lòng dường như đã có thêm sức mạnh không biết từ đâu ra.

“Là đạo cơ.” Tiếng nói của Lục Thủy đột nhiên vang lên.

Lúc này Chân Võ mới phát hiện, hai người bây giờ đang đứng trên một đầu đại lộ.

Hai bên đường có hai hàng cây lớn, trên cây, lá ngả vàng rơi xuống.

Cả một con đường đều phủ trong lá cây.

Gió nhẹ thổi qua, lá cây lay động theo gió.

Nhìn khung cảnh nơi này, Chân Võ hơi kinh ngạc, nhưng vẫn hiếu kỳ nhìn về phía Lục Thủy, hỏi:

“Thiếu gia nói đạo cơ là?”

Lục Thủy lúc này cũng đang ngắm nhìn đại lộ trước mặt này, phong cảnh không tệ.

Tiếc là không có cách nào mang Mộ Tuyết đến xem.

Sau đó Lục Thủy dẫm lên đường lớn, đi về phía trước, hắn có cảm giác, chỉ cần đi về phía trước liền có thể nhìn thấy đồ vật liên quan đến Chân Thần.

“Đạo cơ, tương tự như cơ sở tu luyện, cơ sở càng dày, về sau sẽ bộc phát càng nhiều.

Lúc đi vào nơi phong ấn, bản tâm kiên định thì sẽ có thể thu hoạch được đạo cơ.

Cái này đối với chuyện tu luyện không có tác dụng gì, nhưng lại có chút tác dụng đối với nhập đạo.

Không cần quá để ý tới.” Lục Thủy vừa đi vừa nói.

Chân Võ gật đầu, nhưng mà nhập đạo...

Loại cảnh giới này hắn không dám nghĩ, thật sự là một chút cũng không dám vọng tưởng.

Cảnh giới siêu việt này có rất ít người có thể chạm tới.

Lục gia có một quy củ, chỉ cần nhập đạo thì sẽ được tự do, có thể rời khỏi Lục gia bất cứ lúc nào.

Không cần biết là sinh ra trong hoàn cảnh nào, không cần biết là có nợ gì với Lục gia hay đã ở trong Lục gia bao lâu, tóm lại chỉ cần nhập đạo là có thể được tự do.

Bởi vậy có thể thấy được, cường giả Nhập Đạo, dù ở bất kỳ đâu cũng đều không phải là tồn tại có thể bị khinh thường.

Đương nhiên, cái này cũng trực tiếp cho thấy, Lục gia không thèm để ý đến việc Nhập Đạo có ở lại Lục gia hay không.

Chân Võ từng nghe nói có mấy tiền bối Nhập Đạo cũng sinh ra trong hoàn cảnh như bọn hắn ở Lục gia, nhưng hắn chưa từng nghe nói đã có ai rời khỏi Lục gia.

Một vài tiền bối nói, là bởi vì ra ngoài lập nghiệp nguy hiểm quá lớn.

Lục Thủy nhìn Chân Võ một chút, không biết Chân Võ đang suy nghĩ cái gì.

Chuyện Nhập Đạo này có cái gì hay mà suy nghĩ?

Sau đó hắn cũng không để ý đến Chân Võ nữa, tiếp tục đi về phía trước.

Cách hắn đi vào chắc chắn sẽ không giống với những người đến sau, cho nên trước mắt sẽ không có ai gặp được hắn.

Nhưng Cửu rốt cuộc để lại bao nhiêu thứ, giấu ở những chỗ nào trong nơi phong ấn, hắn không biết.

Có khả năng là cô bé tóc bảy màu kia biết, nhưng Lục Thủy không có ý định đi bắt con nhóc này lại.

Nhỡ đâu đụng phải Đại Trưởng lão thì sẽ rất nguy hiểm.

Rất nhanh sau đó, Lục Thủy đã đi tới cuối con đường.

Khiến Lục Thủy ngoài ý muốn chính là, cuối con đường này lại là một mảnh đất phủ kín tuyết.

Ở giữa nền tuyết trắng là một tòa đình, ở giữa tòa đình lại có một bàn đá, bên trên bàn đá trưng bày rất nhiều thứ.

Bao trùm phía trên đó có sức mạnh của Chân Thần, cho nên hắn nhất thời nhìn không rõ có những cái gì.

Lục Thủy không dừng lại, mà tiếp tục bước đi, hướng về phía tòa đình.

Không lâu sau, Lục Thủy đã đi tới phía trước đình, sức mạnh Chân Thần xung quanh đương nhiên không hề gây bất cứ trở ngại nào cho hắn.

Chỉ là lúc vừa mới bước vào đình, Lục Thủy cảm thấy như bị cái gì đó ngăn lại.

Tiếp đó, một âm thanh vang lên ngay bên tai hắn:

“Đang xác minh thân phận.”

Lục Thủy: “...”

Nếu như không đoán sai, nơi này chỉ có Chân Thần Duy Nhất có khả năng thông qua lần xác minh này.

Loại người không mang theo một chút thần lực thần tính nào trên người như hắn không có khả năng thông qua xác minh.

Nhưng nếu người đi vào là hắn, vậy có xác minh hay không cũng chẳng sao cả.

Sức mạnh thiên địa chợt lóe lên, Lục Thủy đi thẳng vào.

Hệ thống xác minh bị Lục Thủy làm cho choáng váng, chỉ có thể nói “Xác minh thành công”.

Chân Võ lúc này cũng bước vào trong đình, hệ thống xác minh lập tức kêu lên:

“Xác minh không...”

Còn chưa kết luận xong, một đạo sức mạnh thiên địa đã tràn đến, sau đó Chân Võ ung dung đi vào.

Hắn có chút tò mò nhìn hệ thống xác minh một chút.

Một lát sau, hệ thống xác minh mới khôi phục lại.

“Xác minh mất đi tiên cơ, tạm thời không xác minh.”

Lục Thủy: “...”

Chân Võ: “...”

Cái hệ thống xác minh này có trí năng như thế sao?

Nhưng Lục Thủy không để ý chút nào đến hệ thống xác minh này, không có việc gì đi xác minh hắn làm gì?

Còn không phải do nó không đủ nhanh sao?

Sau đó Lục Thủy đưa mắt nhìn lên bàn đá, mục đích chủ yếu hắn vào đây đương nhiên là vì mấy đồ vật ở trên này.

Đồ vật được trưng bày trên bàn đá vô cùng đơn giản, một hạt châu và một quyển sách, ngoài ra còn có một đồ vật khác bị che lấp dưới ánh sáng thần lực.

Lục Thủy trước tiên cầm hạt châu lên nhìn, đây là một viên hạt châu màu trắng tinh.

Cảm giác một chút, Lục Thủy nhận ra bên trong có chứa thần lực không tầm thường.

“Lúc nào rảnh đến Phong Sương Hà, ngược lại có thể ném cái này cho sinh vật trong sông kia ăn, hẳn là nó sẽ rất thích.”

Sau đó Lục Thủy cất hạt châu đi, thần lực bên trong được bảo vệ rất tốt, không bị tràn ra chút nào.

Sau đó Lục Thủy lại cầm quyển sách kia lên.

Nó dường như chỉ là một cuốn sách bình thường.

Có điều không thấy có tên.

Lục Thủy lật trang đầu tiên ra.

Chỉ là vừa mới nhìn thấy dòng chữ trên đó, Lục Thủy liền nhíu mày lại.

Phía trên trang sách có ghi một câu rất ngắn:

Thật xin lỗi, ta chỉ cảm thấy rằng bày một quyển sách lên sẽ rất đẹp mắt.

-----

Dịch: MB_Boss

Bình Luận (0)
Comment