Sau đó cô bé tóc bảy màu bước lên lá sen, đi tới trước mặt bàn.
Nàng trước hết chú ý tới đồ vật bị thần lực bao bọc kia.
Trong nháy mắt khi nhìn thấy vật này, nàng liền đưa mắt liếc xung quanh một cái, sau đó thừa dịp thần lực không chú ý, trực tiếp một ngụm nuốt trọn trang sách bị thần lực bao bọc vào tronng.
Ah, còn cả quyển sách vô dụng kia.
Hệ thống xác minh: “...”
Nên tới chỗ khác xác minh đi.
Sau khi nuốt trang sách bị thần lực bao bọc kia xong, cô bé tóc bảy màu mới thỏa mãn sờ sờ bụng, sau đó cầm viên hạt châu trắng tinh kia lên quan sát.
Xem xét một chút, lại là thần lực.
Sau đó không nói hai lời trực tiếp ném vào trong miệng.
Ực một cái nuốt xuống.
Bụng tròn lại căng thêm một chút.
“Chờ tiêu hóa xong rồi, sẽ không có người nào bắt được ta nữa.”
--- ---
Lục Cổ và Đông Phương Lê Âm đang đi trong một rừng cây, hai người nhìn bốn phía, không cảm thấy có gì bất thường.
“Đây là không gian thực, lại còn là không gian rất bình thường.
Hệ sinh thái hoàn chỉnh, rất thích hợp để hoa cỏ cây cối sinh trưởng.” Đông Phương Lê Âm đi bên cạnh Lục Cổ, ngắm nhìn bốn phía nói.
“Nhưng cũng không có nhiều động vật sống.” Lục Cổ bổ sung một câu.
“Nơi này rốt cuộc là chỗ nào? Phong ấn bên ngoài khoa trương như vậy, chỗ này lại có vẻ bình thường đến kỳ quái.” Lục Cổ cau mày, quan sát xung quanh.
Thật ra hắn rất cẩn thận, nhưng đến bây giờ cũng không phát giác ra dị thường gì khác ở nơi này.
“Đối với một vài người mà nói, đồ vật bình thường nhất lại là thứ trân quý nhất, cho nên nơi này có lẽ cũng không có đồ gì cao minh đâu.” Đông Phương Lê Âm suy đoán một chút.
Dù sao nàng cũng rất coi trọng đồ của chồng mình.
Bảo vật gì khác, nàng đều chướng mắt, trừ khi là chồng đưa nàng.
Lục Cổ gật gật đầu, chỉ là rất nhanh hắn liền nhíu mày:
“Không xa phía trước có một sức mạnh khác thường.
Đi qua nhìn một chút đi.”
“Chậm chút, ta bố trí chút trận pháp ở gần đây, phòng ngừa chuyện ngoài ý muốn.” Đông Phương Lê Âm nói.
Lục Cổ đương nhiên gật đầu đồng ý, nếu như chỉ có mình hắn, hắn ngược lại có thể liều lĩnh một chút, nhưng mang theo vợ, an toàn là trên hết.
Mặc dù cảnh giới tu vi của vợ hắn cũng gần bằng hắn, nhưng hắn luôn có cảm giác vợ mình rất yếu đuối.
Cũng không biết vì sao.
Không bao lâu sau, hai người đã đi tới chỗ bất thường kia.
Trong tầm mắt hai người bây giờ là một cái cây to lớn, chỉ là cây này đã bị chặt bỏ, dường như đã mất đi sinh cơ.
Ở trên gốc cây có một cái bàn gỗ, trên bàn gỗ có một viên hạt châu trắng tinh, một quyển sách và một đồ vật bị thần lực bao bọc.
“Sức mạnh rất kỳ lạ, không thể nào hiểu được.” Lục Cổ nhíu mày nói.
Đông Phương Lê Âm cũng nói:
“Chưa từng thấy qua sức mạnh này.”
Sức mạnh này mặc dù kỳ lạ, nhưng Lục Cổ và Đông Phương Lê Âm cũng không cảm thấy có bất kỳ nguy hiểm gì.
“Ta đi thử một chút.” Lục Cổ mở miệng nói.
Đông Phương Lê Âm ở phía sau gật đầu, loại chuyện này nàng không có khả năng đi thử trước.
Tranh cãi với Tộc Trưởng Lục cũng không phải chuyện tốt đẹp gì.
Sau đó Lục Cổ bước đến trước gốc cây, chỉ là lúc sắp tới bàn gỗ lại cảm nhận được lực cản.
“Chỗ này là ranh giới, đừng tới gần.” Lục Cổ nói với Đông Phương Lê Âm đi theo phía sau.
Đông Phương Lê Âm gật đầu, sau đó nói:
“Không cảm giác được dao động sức mạnh nào, là kết giới sao?”
Đông Phương Lê Âm vừa dứt lời, âm thanh của hệ thống xác minh đã vang lên:
“Đang xác minh thân phận, vui lòng phối hợp, đừng lộn xộn, chờ hệ thống xác minh.”
Cả Lục Cổ và Đông Phương Lê Âm đều giật mình, đây là thứ gì?
Nhưng Lục Cổ cũng không động loạn mà đứng yên, phối hợp xác minh.
“Đang xác minh thân phận...”
Lục Cổ và Đông Phương Lê Âm đều chăm chú nhìn vào hệ thống xác minh, chờ đợi kết quả.
“Xác minh thân phận thành công.”
“Cho qua.”
“Từ tận đáy lòng, cảm ơn hai vị đã phối hợp.”
“Mời vào.”
Không biết tại sao, Lục Cổ có cảm giác hệ thống xác minh vừa trải qua một giai đoạn rất khó khăn.
Nhưng hắn thế mà lại xác minh thân phận thành công, điều kiện thông qua là gì?
Cái này Lục Cổ không biết.
Lúc này, Đông Phương Lê Âm cũng đi tới, nàng cũng định thử một chút xem có thể thông qua xác minh hay không.
Dù sao không qua thì cũng không thể đi vào được.
Rất nhanh sau đó, Đông Phương Lê Âm cũng cảm thấy có lực cản, tiếp đó liền nghe được âm thanh của hệ thống xác minh.
“Đang xác minh thân phận, vui lòng phối hợp, đừng lộn xộn, chờ hệ thống xác minh.”
Đông Phương Lê Âm không hề động, chờ đợi kết quả xác minh.
“Đang xác minh thân phận...”
Đông Phương Lê Âm và Lục Cổ đều đang đợi kết quả xác minh, nhưng kết quả còn chưa có, luồng sức mạnh xung quanh bỗng sáng lên, rực đỏ.
“Xác minh thân phận lỗi, thân phận không rõ, không thể xác minh.”
“Hệ thống load, xác minh lại.”
“Chương trình xác minh xuất hiện lỗi không biết, hệ thống đang gặp sự cố.”
“...”
Sau đó hệ thống xác minh nhất thời không vang lên âm thanh gì nữa.
Đông Phương Lê Âm và Lục Cổ đều ngạc nhiên, xảy ra chuyện gì rồi?
Sao lại đột nhiên không xác minh được nữa?
Nhưng đúng lúc này, âm thanh của hệ thống xác minh lại một lần nữa vang lên.
“Xác minh thân phận chưa từng thất bại, cho qua.”
“Mời vào.”
Lục Cổ: “...”
Đông Phương Lê Âm: “...”
Cả hai người đều một mặt mờ mịt, đây là có chuyện gì.
Nhưng Đông Phương Lê Âm quả thực thành công đi vào bên trong.
“Trên người của ta có biến hóa gì sao?” Đông Phương Lê Âm hơi tự ti nói.
“Không có, ta dám chắc chắn.” Lục Cổ đáp.
Hắn có lẽ còn hiểu về chuyện này hơn cả vợ của hắn.
Ngừng một chút, Lục Cổ lại nói:
“Có thể là trở nên đẹp hơn.”
Đông Phương Lê Âm hừ một tiếng, sau đó nhìn Lục Cổ, nói:
“Tộc Trưởng đại nhân, câu thân phận không rõ kia của nó là có ý gì?”
Lục Cổ nhéo mặt Đông Phương Lê Âm một cái:
“Thân phận của nàng không phải là Phu nhân của Tộc Trưởng Lục gia đương nhiệm sao?
Còn thân phận gì nữa?”
“Đương nhiên là em gái của Tộc trưởng đương nhiệm của Đông Phương gia.” Đông Phương Lê Âm bổ sung.
Sau đó liền không thèm để ý đến chuyện này nữa.
Không rõ thì không rõ, dù sao nàng cũng vẫn là Phu nhân của Tộc trưởng Lục gia.
Có chồng, có con trai.
Không chừng không lâu sau còn có cả con gái nữa.
Sau khi thành công trấn an Đông Phương Lê Âm, Lục Cổ liền chú ý tới những vật ở trên bàn.
Trước tiên, hắn cầm quyển sách kia lên.
“Không có tên.” Đông Phương Lê Âm dựa sát vào Lục Cổ, nhìn quyển sách, tiếp tục nói:
“Mở ra xem.”
Lục Cổ mở sách ra, phát hiện bên trên một chữ cũng không có.
“Trống không?” Lục Cổ nhíu mày.
Đông Phương Lê Âm sờ sờ lên trang sách, sau đó nói:
“Có khí tức sức mạnh, tuy là rất nhỏ, có lẽ cái này đã cản trở tầm mắt của chúng ta.”
-----
Dịch: MB_Boss