“Được rồi, các ngươi tự mình đem đồ vật tới đây, hay là để ta động thủ đoạt lấy?” Kỵ sĩ Quang Minh không có ý định lãng phí thời gian.
Đối mặt với hai lục giai, y có đủ lòng tin mình có thể nghiền ép đối phương.
Thất giai Pháp Thần so với lục giai thông thường, khác nhau một trời một vực.
Chênh lệch ở giữa giống như lạch trời không cách nào vượt qua được.
Từ xưa tới nay, không có mấy người có thể phá vỡ lạch trời này.
Sau khi đoạt được đồ vật xong, y sẽ bắt hai người kia làm nô dịch, tiếp tục thu hoạch bảo vật cho y, xong xuôi hết mới giải thoát cho bọn họ.
Lục Cổ tiến về phía trước một bước, bình tĩnh nói:
“Ta muốn thỉnh giáo thần y của Pháp Thần Thần Điện Quang Minh một chút.”
“Không biết sống chết.” Kỵ sĩ Quang Minh giống như một đạo ánh sáng, biến mất ngay tại chỗ.
Chỉ một lục giai cũng dám khiêu chiến trước mặt y?
Y chỉ cần giơ ra một ngón tay cũng có thể ép cho đối phương không động đậy nổi.
Chênh lệch cảnh giới cũng không phải thứ mà cố gắng có thể bù đắp được.
“Mạng của các ngươi, ta nhận.”
Tiếng nói vừa dứt, kỵ sĩ Quang Minh liền xuất hiện ngay trước mặt Lục Cổ, một ngón tay giơ ra, y có đủ tự tin rằng đối phương sẽ không thể nào tránh thoát khỏi một ngón tay này, thậm chí không thể cựa quậy một chút nào dưới thần uy của y.
Nhưng, ngay lúc kỵ sĩ Quang Minh sắp chạm vào Lục Cổ, nắm đấm của Lục Cổ động.
Rầm!!!
Nắm đấm của Lục Cổ đập thẳng vào ngón tay của kỵ sĩ Quang Minh.
Ầm!
Kỵ sĩ Quang Minh bị đánh bay ra ngoài.
“Cái này, làm sao có thể?”
Kỵ sĩ Quang Minh kinh hãi trong lòng, trong nháy mắt vừa rồi, y cảm nhận được một sức mạnh thật đáng sợ, một sức mạnh mà lục giai tuyệt đối không thể có.
Hơn nữa, giờ y còn cảm thấy đau đớn truyền đến từ ngón tay của mình, một quyền này của đối phương cũng quá nặng rồi.
Rất nhanh sau đó, kỵ sĩ Quang Minh đã khôi phục trạng thái bình thường, lần này y sẽ không khinh địch nữa.
Chẳng qua lúc y đang chuẩn bị phản kích, phía trước yn thình lình xuất hiện vô số nắm đấm, những nắm đấm này mang theo sức mạnh cường đại, thậm chí đến mức bóp méo cả không gian.
Kỵ sĩ Quang Minh kinh hãi, trực tiếp bị động xuất thủ.
Ầm!
Ầm ầm!
Rầm rầm rầm!
Nắm đấm của Lục Cổ không ngừng vung ra, sự công kích của người này mang theo ác ý rõ ràng, hắn làm sao có thể để đối phương có thời gian điều chỉnh lại trạng thái được chứ?
Cho kẻ địch cơ hội?
Nhìn hắn giống như rất ngu sao?
Ầm!
Công kích mạnh mẽ lại một lần nữa va chạm trên không trung.
Kỵ sĩ Quang Minh tỏa ra ánh sáng chói lòa, đối đầu với nắm đấm của Lục Cổ.
Sức mạnh của y đang không ngừng tăng lên, không giữ lại chút sức mạnh của thất giai Pháp Thần nào.
Hắn muốn trực tiếp tiêu diệt tên nhân loại ngu xuẩn này!
Ầm ầm!
Hình bóng của Lục Cổ và kỵ sĩ Quang Minh trên không trung xuất hiện rồi lại biến mất, biến mất rồi lại xuất hiện.
Sức mạnh như cơn bão từ trên cao quét xuống, toàn bộ rừng cây đều bị phá hủy.
Lục Thủy lúc này đang ở bên ngoài, hắn đã cất hai trang sách đi.
Nhưng khiến hắn ngoài ý muốn chính là, thất giai Pháp Thần kia thế mà lại động thủ với cha mẹ hắn.
Mặc dù cha hắn rất mạnh, nhưng người phải đối mặt lần này chính là Pháp Thần hoàn chỉnh, so với Hỏa Dực còn mạnh hơn nhiều.
‘Được rồi, đi dạo hai vòng quanh đây đi.’ Lục Thủy bất đắc dĩ thầm nghĩ.
Sau đó Lục Thủy bắt đầu đi lang thang quanh khu vực này, đương nhiên, hắn sẽ tránh khỏi dư âm của trận chiến.
Về phần tại sao lại muốn đi dạo, bởi vì chỉ có đi dạo hai vòng, hắn mới có thể bày ra trận pháp.
Nếu không lấy thực lực của hắn, làm sao mà can thiệp vào được.
Đương nhiên, hắn cũng không nhất định phải xuất thủ.
Chỉ là chuẩn bị cho bất cứ tình huống nào.
Chân Võ đi theo sau Lục Thủy cũng thỉnh thoảng đưa linh thạch ra.
Hắn thật ra vẫn còn đang đắm chìm trong chuyện vừa rồi, hắn cướp đồ của Tộc trưởng, nếu ngày nào đó bị phát hiện thì không biết sẽ như thế nào.
Ầm!!!
Tiếng công kích mạnh mẽ lại một lần nữa vang lên trên không trung.
Lần đọ sức này so với trước đó lớn hơn rất nhiều.
Lục Cổ đứng trong không trung, trên người đầy vết thương, nhưng khí thế lại không hề yếu đi chút nào, ngược lại cuồng bạo dị thường, hắn đứng ở đó, ánh sáng hồng đỏ tỏa ra, quấn quanh thân hắn.
Khí tức cường đại khuếch tán ra từ trên người hắn, trấn áp tất cả, giống như Ma Thần giữa trần thế.
Trên người kỵ sĩ Quang Minh tỏa ra quang huy, y chăm chú nhìn đối phương, vẻ mặt chấn kinh.
Y đã khiến đối phương bị thương, nhưng đối phương lại không hề suy yếu đi, ngược lại càng đánh càng mạnh.
Giới hạn của người này rốt cuộc là ở đâu, y hoàn toàn không biết.
Y chỉ biết là nếu còn tiếp tục đánh như vậy, thậm chí có khả năng y sẽ thua.
Nhưng y rốt cuộc đã biết người này là ai.
“Một tu sĩ luyện thể cường đại đến như vậy, ngươi là Lục Cổ?” Kỵ sĩ Quang Minh nhìn chằm chằm vào Lục Cổ, trầm giọng nói.
Lục Cổ không trả lời mà bước ra một bước, giờ phút này, tia sáng đỏ sậm lưu chuyển trong con ngươi hắn.
“Vậy các hạ đã chuẩn bị xong chưa?” Lục Cổ bước lên, ngạo nghễ nói:
“Chuẩn bị kỹ để mở mang kiến thức một chút, xem lục giai nghiền ép một thất giai Pháp Thần như thế nào?”
“Cuồng vọng.” Kỵ sĩ Quang Minh trực tiếp bộc phát ra ánh sáng vô tận.
“Ánh sáng ở khắp mọi nơi, ánh sáng ở ngay trong bản thần, quang huy cực hạn, chiếu rọi thế gian.” Kỵ sĩ Quang Minh nhìn về phía Lục Cổ, nghiêm nghị nói:
“Lục Cổ, ngươi lấy cái gì chống đỡ một chiêu này của ta?
Chịu chết đi.”
Lục Cổ có thể giết được, có lẽ giết hắn càng tốt hơn.
Lục Cổ nhìn kỵ sĩ Quang Minh, mặc cho đối phương tỏa ra hào quang.
Hắn từng bước đi lên, theo bước tiến của hắn, ánh sáng đỏ sậm xuất hiện.
Ánh sáng không ngừng mở rộng, giống như muốn bao trùm cả trời đất.
Trong con mắt của hắn cũng có ánh sáng đỏ sậm lưu chuyển, dường như hắn chính là nguồn gốc của tất cả những màu đó.
“Bây giờ mới dùng?” Mỗi một bước Lục Cổ bước ra đều là ở trên quang minh, đều có thể dẫm vỡ nát quang minh.
Quang minh biến mất, thay vào đó chính là một màu đỏ sậm.
“Chậm rồi.”
Lục Cổ tới gần kỵ sĩ Quang Minh, ánh sáng đỏ sậm của hắn đã che khuất cả bầu trời.
“Ánh sáng của ngươi, sẽ được ta tước đoạt.” Lục Cổ duỗi ra một bàn tay đưa về phía kỵ sĩ Quang Minh.
Kỵ sĩ Quang Minh hoảng sợ nhìn bàn tay sắp tới gần mình này, y có một loại cảm giác, nếu như bị bàn tay này bắt lấy, y có thể sẽ chết ở đây.
Không, không thể nào.
Y làm sao có thể chết ở chỗ này?
Kỵ sĩ Quang Minh dù thế nào cũng sẽ không nghĩ tới một lục giai lại có thể mạnh đến mức này, con người từ khi nào đã đạt đến loại cấp độ này rồi?
Nếu như sớm biết có thể như vậy, y chắc chắn sẽ không chọc vào đối phương.
-----
Dịch: MB_Boss