Ngay lúc trận pháp sắp đụng vào trang sách, Đông Phương Lê Âm vốn đang bị giam cầm lại đột nhiên cử động, vừa vặn lật trang sách ra sau, tránh khỏi công kích của Lục Thủy.
Cùng lúc đó, mũi tên Hồng Ô cũng đã sắp bắn trúng bọn họ.
Chỉ là lúc sắp bắn trúng, một bàn tay đột nhiên duỗi ra, ngăn lại phía trước mũi tên.
Oanh!
Mũi tên đâm vào bàn tay kia, sau đó nổ thành từng mảnh nhỏ.
Lục Cổ cũng thoát khỏi giam cầm.
Lục Thủy: “...”
Mẹ hắn phá giải được trận pháp giam cầm của hắn, cha hắn cũng cưỡng ép thoát khỏi giam cầm.
Thế này làm sao đánh?
Không cho hắn thời gian chuẩn bị, hắn hoàn toàn không phải đối thủ của hai người này.
‘Còn tưởng rằng đều là lục giai, đánh nhau hẳn sẽ không quá khó, chi ít là có thể lấy được đồ về.
Bây giờ thì hay rồi, một khi đã vào thế bị động, thì chỉ còn nước chạy trốn.’
Lục Thủy có chút bất đắc dĩ trong lòng.
‘Chỉ có thể dùng cái này.’
Lúc này, Lục Thủy lấy ra một trang sách và hạt châu chứa thần lực.
Lúc đầu hắn dự định cầm hạt châu chứa thần lực này đến Phong Sương Hà ném cho đứa nhóc kia ăn, bây giờ chỉ có thể dùng hết.
Lục Thủy mở ra toàn bộ trận pháp giam cầm, sau đó trực tiếp buông trang sách trong tay ra, trang sách được thả ra bay lơ lửng trước mặt hắn.
Tiếp đó, hạt châu chứa thần lực bị Lục Thủy bóp nát.
Thần lực bị hắn dẫn dắt.
Tiếp đó, Lục Thủy vẽ ra một đạo phù văn, đạo phù văn này nhanh chóng dung nhập vào trong trang sách.
Ánh sáng tỏa ra từ trang sách, thần lực trực tiếp hóa thành vô số đường cong kết nối với trang sách.
Lục Thủy đặt tay lên trang sách, trầm giọng nói:
“Vạn Tượng Khiên Dẫn.”
Hắn vừa dứt lời, thần lực vô hình lập tức dẫn động trang sách trong tay Đông Phương Lê Âm.
Vèo, trang sách trực tiếp bay ra khỏi tay nàng.
Nàng không thể ngăn nó bay đi được, dường như có một lực lượng nàng khó mà phá giải được đã dẫn động trang sách.
Lục Cổ nhanh chóng phá vỡ giam cầm, sau đó đuổi theo.
Lục Thủy lại một lần nữa lựa chọn cứng đối cứng với cha hắn.
Trong nháy mắt khi Lục Cổ sắp chạm đến trang sách, Lục Thủy trực tiếp tung nắm đấm ra, đánh về phía Lục Cổ.
Rầm!!!
Lục Cổ bất đắc dĩ, chỉ có thể phản kích lại.
Răng rắc.
Lại là tiếng xương gãy nứt.
Mà đúng lúc này, Chân Võ vẫn luôn trốn ở trong chỗ tối động thủ, hắn dùng tốc độ nhanh nhất nắm lấy hai trang sách.
Vừa nắm được trang sách thì lập tức liều mạng chạy thoát khỏi hiện trường.
Lục Thủy đương nhiên cũng thuận thế chạy đi.
Chỉ trong chớp mắt đã không còn thấy tung tích của bọn hắn đâu nữa, là do có trận pháp.
Lục Cổ cũng không có ý muốn đuổi theo.
“Không sao chứ?” Đông Phương Lê Âm đi tới cạnh chồng mình, hỏi một câu.
Lục Cổ nhìn nơi Lục Thủy biến mất, hiếu kỳ hỏi một câu:
“Có cảm giác gì?”
“Một đứa trẻ?” Đông Phương Lê Âm suy tư một chút, đưa ra một đáp án mà chính mình cũng không tài nào hiểu nổi.
“Cũng không biết là trẻ con nhà nào.” Lục Cổ mở miệng nói.
Hắn cũng có cảm giác rất kỳ quái.
“Dù sao cũng không phải nhà chúng ta, có điều trang sách kia cứ như vậy mà tặng cho hắn sao?” Đông Phương Lê Âm hỏi.
“Hắn vốn chính là người mở phong ấn, không cần phải tranh đoạt với hắn làm gì.
Có điều tu vi của tên Lưu Hỏa này có chút kỳ quái.
Cảm giác cũng không mạnh, nhưng thực lực lại cường đại đến mức khiến người ta kinh ngạc, nhìn thế nào cũng thấy không thể nào là một người trẻ tuổi được.” Lục Cổ nói.
“Người đi theo hắn kia tu vi cũng không cao.” Đông Phương Lê Âm nhìn đối phương xuất thủ, có thể nhận thấy được đối phương khẳng định còn chưa đến ngũ giai.
Sau đó hai người liền không nghĩ nhiều nữa.
Thiếu Tông chủ Ẩn Thiên Tông, Lưu Hỏa, vốn là nhân vật truyền kỳ của tu chân giới.
Nhân vật truyền kỳ bình thường đều là thứ người thường không thể lý giải.
Giết Tà Thần, cùng hưởng đạo tàng, trở thành thần thoại trong những người cùng thế hệ, có cái nào là điều người bình thường làm được sao?
“Đi thôi, tới chỗ khác nhìn xem.” Lục Cổ nói.
Đông Phương Lê Âm gật đầu, nàng chỉ cần có thể đi khắp nơi cùng chồng nàng là đã rất thỏa mãn rồi.
Bảo vật gì đó, nàng hoàn toàn không có bất kỳ dục vọng gì với những thứ như vậy.
Trừ khi nó rất có ích với con trai và con dâu nàng.
Chỉ là hai người vừa mới định rời đi, một vệt ánh sáng bỗng rơi xuống mép gốc cây kia, cũng chính là nơi cách không xa phía trước hai người Lục Cổ.
Trong ánh sáng, một người đàn ông trung niên đứng đó.
Trong nháy mắt khi nhìn thấy y, Lục Cổ lập tức bước lên che chắn Đông Phương Lê Âm đằng sau, lông mày nhíu lại.
Thất giai Pháp Thần.
Có ác ý.
Kỵ sĩ Quang Minh nhìn Lục Cổ và Đông Phương Lê Âm một chút, sau đó đưa ánh mắt nhìn lên trên bàn gỗ, phía trên đã không còn bất kỳ vật gì.
Y biết, trên này vốn nên có ba món đồ.
Nhưng bây giờ đã không còn.
Cho thấy cái gì?
Chúng đã bị hai người trước mặt này cầm đi.
Phải biết rằng, bất kể y có cố gắng thế nào cũng đều không vào được bên trong.
Bất kể y làm gì thì cũng chỉ có thể nhận được một câu: Xác minh thất bại, cút.
Y thử tấn công, nhưng cũng không hề có tác dụng.
Y không thể nào biết được điều kiện xác minh là gì, nhưng y biết muốn cưỡng ép đi vào căn bản là không có khả năng.
Mà bây giờ, y cuối cùng cũng tìm được cách lấy được đồ vật bên trong.
Tìm người có thể đi vào, cướp đồ là được rồi.
Hai đỉnh phong lục giai, y không để vào mắt.
“Đồ vật bên trong, các ngươi cầm?” Kỵ sĩ Quang Minh nhìn chằm chằm hai người Lục Cổ, nói.
Lục Cổ nhìn kỵ sĩ Quang Minh, hiếu kỳ hỏi.
“Người của Thần Điện Quang Minh sao?”
Kỵ sĩ Quang Minh nhíu mày nhìn Lục Cổ, đối phương không phải là người không có kiến thức.
Thần Điện Quang Minh và Thần Điện Thái Dương tuy thế nhưng khác nhau, trong số bảy thần điện, thì Thần Điện Thái Dương hoạt động tích cực hơn cả.
Cho nên muốn nhìn ra y là người của Thần Điện Quang Minh cũng không phải chuyện dễ dàng gì.
“Xem ra lời đồn là thật, Thần Quang Minh đã đang thức tỉnh rồi.” Lục Cổ nhìn chằm chằm kỵ sĩ Quang Minh, tiếp tục nói.
Từ phản ứng của đối phương, hắn biết đối phương chính là người của Thần Điện Quang Minh, về phần Thần Quang Minh có phải thực sự là đang thức tỉnh hay không, còn phải xem vào phản ứng tiếp theo của đối phương.
Nghe được câu này, kỵ sĩ Quang Minh nhìn chằm chằm Lục Cổ hồi lâu, người trước mắt này tuyệt đối không đơn giản, y đáng nhẽ phải biết người này là ai mới đúng.
“Ngươi là ai?” Kỵ sĩ Quang Minh hỏi một câu.
Lục Cổ cười cười không nói, hắn cho ra kết luận, Thần Quang Minh có vẻ như thực sự đang thức tỉnh.
Tốc độ thức tỉnh của bảy Chủ Thần bảy Đại Thần Điện đã trở nên nhanh hơn.
Đối với Lục gia, đây cũng không phải chuyện gì tốt.
Nhưng loại chuyện cấp bậc này thì phải để ba vị Trưởng lão quan tâm.
-----
Dịch: MB_Boss