‘Đây chính là thứ đứa nhóc kia nói, bật hack sao?’
Hải Yêu Ly Thường không khỏi thầm nghĩ trong lòng.
Nhưng bây giờ nàng vẫn đặt lực chú ý lên Tử Y Thần Nữ, nàng muốn biết ba món đồ kia rốt cuộc là cái gì.
Mộ Tuyết lúc này đã đi tới bên bàn, cầm quyển sách lên, nàng lật ra, cứ tiếp tục lật như vậy, không hề dừng lại, không lâu sau đã lật hết cả quyển sách.
Không có tin tức gì hữu dụng, chỉ thấy Thần Quyến Aiz.
Về phần hai trang đầu, nói như thế nào đây, còn không bằng da Lục Thủy.
Khép sách lại, Mộ Tuyết quay đầu nhìn Hải Yêu Ly Thường một chút, sau đó ném ra ngoài:
“Cho ngươi.”
Hải Yêu Ly Thường lập tức đỡ lấy cuốn sách, nàng có chút ngoài ý muốn:
“Thế này, có ổn không vậy?”
Mặc dù nàng thật sự rất muốn.
“Lần sau Chưởng môn Thiên Nữ tới chỗ các ngươi mua đồ, các ngươi giảm giá cho nàng là được.” Mộ Tuyết nói.
Nàng sẽ mua đặc sản của Hải Yêu rất thường xuyên.
Hơn nữa, cuốn sách kia cũng vô dụng.
Sau đó Mộ Tuyết lại cầm hạt châu trắng tinh kia lên, phát hiện cái này chỉ là thần lực tinh khiết, tiếp đó, nàng lại đưa tay cầm lấy đồ vật bị thần lực bao phủ, nhưng vừa mới đụng vào, đột nhiên có thứ gì đó cắn nàng một cái.
Không do dự, Mộ Tuyết nhẹ nhàng búng nó một cái.
Bụp!
Một cô bé tóc bảy màu bị đẩy ra ngoài.
“Đừng có cứ gặp đồ vật có thần lực là ăn.
Không sợ ăn nhầm à?” Mộ Tuyết cầm trang sách lên, bình tĩnh nói.
Nàng đương nhiên là nói cho cô bé tóc bảy màu nghe.
Hải Yêu Ly Thường đang lật sách ở bên ngoài nghe vậy thì có chút tò mò, nàng đương nhiên sẽ không cho rằng Tử Y Thần Nữ đang nói chuyện với nàng.
Hơn nữa loại cảm giác này, giống như là ở xung quanh có cái gì đó tồn tại.
Tuy nhiên lại không phát hiện ra bất cứ đồ vật nào.
Nhưng càng khiến nàng bất đắc dĩ hơn chính là, sách này thế mà lại hạn chế người bình thường xem, có vẻ như khá là phiền phức.
Cô bé tóc bảy màu ngoan ngoãn đi tới bên người Mộ Tuyết, nàng đương nhiên nhận ra Mộ Tuyết.
“Ta đã ăn hai bàn rồi, không có vấn đề gì.” Cô bé tóc bảy màu nhỏ giọng nói.
Mộ Tuyết xem trang sách, cuối cùng phát hiện vật này không hoàn chỉnh, chỉ một trang thì nhìn không ra cái gì.
“Há miệng.” Mộ Tuyết nói.
Hải Yêu Ly Thường ở bên ngoài nghe vậy suýt chút nữa đã vô thức há miệng ra, nhưng nàng vẫn yên lặng đứng bên ngoài nhìn.
Rất nhanh sau đó, nàng phát hiện trang sách trên tay Tử Y Thần Nữ đã bị cái gì đó nuốt mất.
‘Cho nên quả nhiên có thứ gì đó ta không nhìn thấy ở đây sao?
Tử Y Thần Nữ này là ai, vì sao có thể nhìn thấy?’
“Không phải ngươi không thể nhìn thấy, mà là ngươi không biết nhìn.” Mộ Tuyết dường như biết được Hải Yêu Ly Thường đang nghĩ gì, quay đầu nhìn Ly Thường, một đạo ánh sáng tím đột nhiên phóng ra.
Sau khi Hải Yêu Ly Thường tiếp nhận đạo ánh sáng tím này, Mộ Tuyết mới mở miệng nói:
“Dùng cách này nhìn, ngươi miễn cưỡng có thể thấy được.”
Hải Yêu Ly Thường lập tức theo chỉ dẫn bắt đầu nhìn, rất nhanh sau đó, nàng rốt cuộc đã thấy được.
Là một cô bé.
Một có bé có mái tóc màu sắc rực rỡ.
“Mái tóc thật xinh đẹp.” Hải Yêu Ly Thường vô thức nói.
Nghe được câu này, cô bé tóc bảy màu lập tức vui vẻ nói:
“Nhân loại, ngươi có tướng thành thần.
Không đúng, ngươi không phải nhân loại.
Không cần biết ngươi là cái gì, ngươi đều có tướng thành thần.”
Nói xong, cô bé tóc bảy màu lập tức chạy đến bên Mộ Tuyết, hất tóc nói:
“Tôm cá ở Thần Vực cũng rất hâm mộ ta.”
Mộ Tuyết nhìn cô bé tóc bảy màu một chút, nói:
“Mấy đứa nhóc hư cũng giống như ngươi vậy.”
Nói xong Mộ Tuyết liền giơ hạt châu thần lực ra cho cô bé tóc màu.
Cô bé tóc màu lập tức há miệng ngậm vào, sau đó nuốt xuống.
Lại ăn được đồ đại bổ.
Hải Yêu Ly Thường nhất thời ngẩn người, nàng không thể nào hiểu được cô bé kia.
Tại sao cô bé kia đi vào không cần xác minh?
Hơn nữa khí tức trên người nàng cũng rất hợp với khí tức ở đây.
‘Chân Thần?’ Trong đầu Ly Thường xuất hiện một ý nghĩ hoang đường.
Nhưng nàng biết là không có khả năng.
“Đến chỗ khác xem một chút đi.” Nói rồi, Mộ Tuyết liền mang theo cô bé tóc bảy màu biến mất tại chỗ.
Hải Yêu đứng nhìn hai nàng biến mất.
“Cứ thế mà đi?” Hải Yêu Ly Thường có chút không dám tin.
Sau đó nàng lại một lần nữa tới gần hệ thống xác minh, muốn xem xem liệu có biến hóa mới gì hay không, khi vừa chạm đến vách ngăn, âm thanh của hệ thống xác minh lại lần nữa vang lên:
“Ngươi còn muốn làm thế này bao nhiêu lần nữa?”
“...”
--- ---
Mộ Tuyết mang theo cô bé tóc bảy màu đi trong nơi phong ấn, nàng đi một đường dài cũng không thấy có người nào.
Nhưng ngược lại nhìn thấy vợ chồng Lục Cổ.
“Thương thế không nặng, nhưng kẻ địch có vẻ như đã chết rồi.” Sau khi xác định hai người không có nguy hiểm gì, Mộ Tuyết liền trực tiếp đi tới một chỗ khác.
Nàng đi qua hầu hết các khu vực, lại cảm nhận không ít nơi.
Nàng nhìn thấy một số người, cũng nhìn thấy tiền bối Hồng Tố, nhưng lại không nhìn thấy đồ vật liên quan đến thần lực mấy.
Sau đó Mộ Tuyết nhíu mày.
“Phong ấn bố trí ở phần cuối của biển, bên trong chỉ có những thứ đồ này thôi sao?”
Mộ Tuyết có chút ngoài ý muốn.
Nàng còn tưởng rằng nơi này hẳn là có rất nhiều vật kỳ lạ, nhưng lại bình thường ngoài dự kiến.
Nghĩ như vậy, Mộ Tuyết quay đầu nhìn về phía cô bé tóc bảy màu.
“Ngươi có thể cảm giác được sự tồn tại của những vật kia?”
Nghe thấy Mộ Tuyết hỏi, cô bé tóc bảy màu lập tức gật đầu:
“Ta có thể nghe thấy bọn chúng đang triệu hoán ta, sau đó ta liền ăn bọn chúng.”
“Ngươi là Chân Thần Duy Nhất?” Mộ Tuyết hỏi một câu.
Cô bé tóc bảy màu nghe được vấn đề này, lập tức lên tinh thần, tăng âm lượng lên, nói:
“Là Chân Thần Duy Nhất Thiên Địa.”
“Ngươi dùng thần lực rất tốt sao?” Mộ Tuyết đi trên đường, nhẹ giọng hỏi.
Lại cảm thấy cô bé có thể sẽ nghe không hiểu, Mộ Tuyết bổ sung thêm một câu:
“Biết làm thế nào để chuyển hóa thần lực thành lực lượng sinh mệnh không?
Biết dùng tỉ lệ như nào để gia trì cho bản thân, khiến người khác nhìn thấy ngươi không?”
Cô bé tóc bảy màu nhìn Mộ Tuyết, bĩu môi không nói gì.
“Không à?” Mộ Tuyết nhìn cô bé, cười nói.
Lúc nói còn nhéo má cô bé tóc bảy màu một cái, rất đáng yêu.
Nhị Trưởng lão cũng đáng yêu như vậy.
Đáng tiếp kiếp này mới được bóp mặt nàng một lần.
Bị Mộ Tuyết nhéo má, cô bé tóc bảy màu liền vội vàng đưa mắt nhìn xung quanh một vòng, sau khi phát hiện không có ai mới nhẹ nhàng thở phào một hơi.
Bị thấy được sẽ ảnh hưởng tới uy nghiêm Chân Thần của nàng.
“Chỉ là thần lực không đủ, đủ rồi chắc chắn sẽ học được.” Cô bé tóc bảy màu biện giải cho mình một câu.
Mộ Tuyết đã biết những thứ kia để lại cho người nào.
-----
Dịch: MB_Boss