Hồng Tố có chút bất đắc dĩ, nàng phát hiện mình đi một chuyến đến đây chỉ để ngắm cảnh.
Cộng thêm nhìn thấy một vị không thể nào hiểu được.
Nhưng nàng cũng không cảm thấy tiếc nuối gì, nàng rõ ràng không có duyên với những thứ kia.
“Không thấy được người mở phong ấn kia, ngược lại có chút thua thiệt.”
Hồng Tố lẩm bẩm.
Chẳng qua lúc nàng đang định rời đi thì lại nhìn thấy vợ chồng Lục Cổ.
“Bị thương rồi?” Hồng Tố cau mày lại.
Sau đó nàng trực tiếp đáp xuống trước mặt Lục Cổ và Đông Phương Lê Âm.
“Hồng Tố tiền bối?” Lục Cổ và Đông Phương Lê Âm kinh ngạc mở miệng.
“Bị thương rồi?” Hồng Tố hỏi một câu.
“Chút phiền toái nhỏ thôi, đã không sao rồi.” Lục Cổ lập tức cung kính đáp.
Hồng Tố đương nhiên biết Lục Cổ sợ làm phiền nàng, nhưng nếu thật sự có vấn đề gì, Lục Cổ sẽ không mạnh miệng.
Dù sao Lê Âm cũng vẫn còn ở đây.
“Các ngươi có thu hoạch được gì không?” Hồng Tố tùy tiện hỏi một câu.
“Lấy được hai thứ.” Lục Cổ lấy hạt châu và quyển sách kia ra cho Hồng Tố xem.
Hồng Tố có chút ngoài ý muốn, nàng nhận ra đây là đồ vật bên trong hệ thống xác minh.
Cầm lấy quyển sách, Hồng Tố lật ra nhìn thử, chân mày nàng cau lại, bên trên có chữ viết, nhưng nàng muốn nhìn rõ lại có chút khó khăn.
‘Tu vi không đủ.’
Đây là cảm giác trực quan nhất của Hồng Tố.
Nhưng những thứ này vốn đặc biệt, nếu như ai cũng có thể xem, ngược lại sẽ khiến người ta thất vọng.
Đương nhiên, mượn nhờ chút trợ giúp, nàng vẫn có thể nhìn rõ chữ viết bên trong được.
Nhưng nàng cũng không có ý định đi xem, mà khép sách lại trả cho Lục Cổ.
Đồ của tiểu bối, nàng còn chưa đến mức đi lấy.
Sau đó nàng lại cầm hạt châu lên quan sát, chỉ cảm thấy sức mạnh trong rất đặc biệt, chứ không hiểu.
Nàng liền không thèm để ý nữa.
“Các ngươi thông qua được xác minh thân phận?” Hồng Tố tò mò hỏi một câu.
Lục Cổ liền kể lại một lần chuyện làm sao hắn và Đông Phương Lê m thông qua được xác minh thân phận.
Đương nhiên, cũng nhắc tới chuyện của Lưu Hỏa.
Loại chuyện bị cướp này, hắn đương nhiên là nói giảm nói tránh đi, thân là Tộc trưởng Lục gia, kể cả đối mặt với trưởng bối của chính mình thì cũng phải có chút mặt mũi.
Sau khi Hồng Tố nghe xong thì có chút bất ngờ.
“Nói cách khác, Lục Cổ là thành công thông qua xác minh thân phận, mà đến Lê Âm lại là không xác định được?”
Hồng Tố không rõ lắm, nàng vẫn chưa biết điều kiện thông qua xác minh thân phận là gì.
Nhưng nàng cũng không nghĩ nhiều.
Ngược lại chuyện người mở phong ấn là Lưu Hỏa khiến nàng cảm thấy rất ngạc nhiên.
‘Aizz, Lưu Hỏa là nữ thì tốt rồi, nói thế nào ta cũng sẽ kéo hắn vào tông môn.’ Hồng Tố thở dài trong lòng.
“Tới đây, để ta kiểm tra thử xem nào.” Hồng Tố nói với Đông Phương Lê Âm.
Nàng muốn nhìn một chút xem thân thể của Đông Phương Lê Âm có vấn đề gì hay không.
Chủ yếu là xem xem có nguy hiểm hay không.
Lê m ngoan ngoãn đi tới trước mặt tiền bối Hồng Tố, sau đó tiếp nhận kiểm tra.
Một lát sau, Hồng Tố thu tay lại, nói:
“Không có vấn đề gì.”
Đông Phương Lê Âm và Lục Cổ cùng thở phào nhẹ nhõm, không có việc gì là tốt.
Nhỡ đâu trong thân thể lại có tai họa ngầm gì đó, vậy liền khó qua.
“Bên ngoài khả năng là có Hải Yêu, bộ tộc các nàng cũng coi như là thân thiện, gặp phải thì đừng nổi xung đột.” Dặn dò một câu xong, Hồng Tố liền một mình rời đi.
Người trẻ tuổi có đôi có cặp, có nàng đi cùng, bọn họ sẽ không được tự nhiên.
Cho nên vẫn là để hai đứa nó tự đi về đi.
Lục Cổ và Đông Phương Lê Âm đương nhiên là cẩn thận đồng ý.
--- ---
Lục Thủy đi trên mặt nước.
Hắn một đường đi về phía Xảo Vân Tông.
Lúc sắp đến nơi, Lục Thủy liền để Côn Bằng tự đi chơi, tới gần thêm nữa sẽ rất dễ bị phát hiện.
Trên đường, Lục Thủy lại nhìn thời gian một chút.
‘Chưa đến ba giờ, không biết Mộ Tuyết có tỉnh lại hay không.’
Lục Thủy có chút để ý trong lòng.
Đương nhiên, hắn cũng không có bảo Chân Võ hỏi Chân linh, loại chuyện này vẫn nên để hắn về tự mình xác nhận thì hơn.
Không bao lâu sau, Lục Thủy bước lên hòn đảo của Xảo Vân Tông, lúc này, Xảo Vân Tông đã khôi phục trạng thái bình thường.
Tình huống bên ngoài cũng chưa từng ảnh hưởng đến nơi này.
Côn xuất thủ, Hồng Tố tiền bối cũng xuất thủ.
Quan trọng nhất là bên Hải Yêu cũng xuất động rất nhiều người.
Lần này chuyện ở phần cuối của biển cũng không mang đến bất cứ dị thường nào cho hải vực.
Mấy phút sau, Lục Thủy về tới sân nhỏ.
Vừa đi vào đã thấy Chân Linh đứng ở cửa.
“Thiếu gia.” Chân Linh nhìn thấy Lục Thủy thì nhẹ giọng gọi một câu.
Lục Thủy phát hiện không có Đinh Lương ở đây liền đoán được có chuyện gì.
“Mộ Tiểu thư tỉnh lại lúc nào?” Lục Thủy hỏi.
“Không bao lâu sau khi Thiếu gia rời đi.” Chân Linh trả lời.
Lục Thủy gật đầu, sau đó đi vào bên trong.
Không biết vì sao, hắn có một loại cảm giác như mình đang có tật giật mình.
Lục Thủy đi từng bước một, bước lên cầu thang, chậm rãi lên tầng.
Chỉ là vừa mới đi được một nửa, hắn liền nghe thấy động tĩnh, phía trên có người đi xuống.
Không bao lâu sau, Lục Thủy dừng lại, hắn nhìn thấy Mộ Tuyết.
Nhìn không có tinh thần lắm.
“Mộ Tiểu thư không nghỉ ngơi thêm chút nữa sao?” Lục Thủy hỏi.
Mộ Tuyết cúi đầu nhìn Lục Thủy, nàng có chút ngoài ý muốn.
‘Xem ra Chân Linh nói thật, Lục Thủy định là sẽ trở lại trước khi ta tỉnh.” Mộ Tuyết cảm thấy có chút vui vẻ trong lòng.
Rất nhanh nàng liền không suy nghĩ nhiều nữa, bởi vì nàng đã tỉnh lại được rất lâu rồi.
Nói cách khác, Lục Thủy trở về rất muộn.
“Lục Thiếu gia có phát hiện ra cái gì ở ngoài biển không?” Mộ Tuyết hỏi.
“Không phát hiện gì.” Lục Thủy trả lời thẳng.
Mộ Tuyết: “...”
Không biết vì sao nàng rất muốn đánh người trước mặt mình này.
Tức giận.
Lục Thủy không để ý Mộ Tuyết có tức giận hay không, mà hỏi lại:
“Mộ Tiểu thư còn chưa ăn cơm sao?”
Mộ Tuyết: “Ta no rồi.”
Lục Thủy: “...”
...
Bởi vì Mộ Tuyết không có ý định ăn cơm, Lục Thủy liền mang Mộ Tuyết ra ngoài dạo chơi.
Xảo Vân Tông thật ra cũng không có cái gì để dạo, trừ khi mua quần áo.
Thật ra nhìn Mộ Tuyết mặc quần áo mới cũng là một loại hưởng thụ, nhưng giờ Lục Thủy không có ý định dẫn Mộ Tuyết đi.
“Mộ Tiểu thư, nếu như không có vấn đề gì thì chúng ta đến gặp Chưởng môn Xảo Vân Tông một chút đi.” Trên đường đi, Lục Thủy nói.
Mộ Tuyết có chút ngoài ý muốn, nhưng cuối cùng vẫn gật đầu:
“Được!”
Chưởng môn Xảo Vân Tông, đối với bọn hắn mà nói cũng coi như trưởng bối.
Là sư muội của bà nội Lục Thủy.
Đi gặp là chuyện nên làm.
Vấn đề duy nhất là Mộ Tuyết nàng chỉ là vị hôn thê của Lục Thủy, về mặt thân phận, có lẽ không thích hợp lắm.
Nhưng cũng sắp thành hôn rồi, hẳn là không có vấn đề gì.
Sau đó Lục Thủy đi tới khu vực tông môn của Xảo Vân Tông, chỉ là vừa mới tới liền bị người ta ngăn lại.
Là hai vị tiểu tiên tử.
-----
Dịch: MB_Boss