Tách!
Tiếng búng tay vang lên.
Lục Thủy và Mộ Tuyết trực tiếp cảm thấy có trận pháp di chuyển vị trí của bọn họ.
Đương nhiên, không có hành động thiếu suy nghĩ gì.
Chuyện này không cần thiết.
Mà Lục Thủy cũng không dám.
Trong chớp mắt, Lục Thủy liền phát hiện bọn họ đã đứng ở bên trong một ngôi đình lớn bên hồ.
Phía trước có hai vị tiên tử đang ngồi.
Hai người này nhìn còn rất trẻ, nhưng Lục Thủy biết, đây đều là người cùng thế hệ với bà nội mình.
“Tới đây ngồi đi.” Du Dao tiên tử nhẹ nhàng nói.
Lục Thủy và Mộ Tuyết đi tới, Mộ Tuyết nhìn Lục Thủy ngồi xuống trước, nàng mới ngồi xuống theo.
Vừa mới ngồi xuống, Du Dao tiên tử liền nói:
“Hôm nay sao lại đột nhiên tới gặp hai bà già chúng ta vậy?”
Ngươi hỏi ta ta cũng không biết, Lục Thủy tự nói trong lòng.
Sau đó mở miệng đáp:
“Vừa vặn tới đây, mang theo Mộ Tuyết tới gặp hai vị tiền bối.”
Ngồi trước mặt hắn là hai vị trưởng bối, Lục Thủy cũng không dám tùy tiện nói bừa.
Cũng như lúc đối mặt với Tam Trưởng lão, hắn không dám mở miệng nói nửa câu đùa cợt.
Không cẩn thận liền bị thuyết giáo.
Du Dao và Du Miểu quay đầu nhìn về phía Mộ Tuyết.
“Quả thực rất xinh đẹp.” Du Miểu khen một câu.
Nàng nói thế nhưng là nói thật, Mộ Tuyết thật sự đẹp mắt, khí chất lại tốt.
Mộ Tuyết cúi đầu nói khẽ:
“So ra vẫn kém hai vị tiền bối.”
Du Dao và Du Miểu nghe vậy nhẹ nhàng cười.
Miệng đứa nhỏ này thật ngọt.
“Đây, quà gặp mặt.” Nói rồi Du Dao liền lấy ra một cái hộp nhỏ, đẩy về phía Mộ Tuyết.
Mộ Tuyết lập tức nói cảm ơn:
“Tạ ơn Du Dao tiền bối.
“Đây là của ta.” Du Miểu cũng đẩy một cái hộp đến trước mặt Mộ Tuyết.
Quà gặp mặt được nhiên không thể hà tiện.
“Tạ ơn Du Miểu tiền bối.” Mộ Tuyết lại nói cảm ơn với Du Miểu.
Lục Thủy ở bên cạnh thật tò mò không biết bên trong là thứ gì.
Theo lý mà nói, Mộ Tuyết không thiếu gì cả, vậy còn có thể tặng cái gì?
“Mở ra nhìn xem.” Du Dao khẽ nói.
Du Miểu cũng phụ họa:
“Xem thử có thích hay không.”
Mộ Tuyết gật gật đầu, tiếp đó có chút mong đợi mở hộp ra.
Thật ra nàng biết bên trong là cái gì, nhưng vẫn có chút chờ mong.
Sau đó cái hộp bị nàng mở ra, trong hộp chính là một bộ váy tiên.
Một bộ váy tiên màu tím nhạt.
“Bộ này là dùng hà vân của Xảo Vân Tông để dệt ra, có thích không?” Du Dao giải thích một câu, sau đó hỏi.
“Thích ạ.” Mộ Tuyết cười cười, đáp lại.
Du Dao nhìn Mộ Tuyết, sau đó gật đầu:
“Thích là tốt rồi.”
Mộ Tuyết tuy là hay cười, nhưng từ lúc đi vào tới bây giờ, đây là lần đầu tiên Du Dao cảm thấy đối phương thật sự cười.
Lục Thủy nhìn bộ váy tiên, cảm thấy rất có ấn tượng.
Bộ váy tiên này hắn chắc chắn đã từng nhìn thấy Mộ Tuyết mặc rồi.
‘Hóa ra là do hai vị tiền bối này tặng.’ Lục Thủy có đáp án trong lòng.
Hộp thứ hai, hắn đại khái cũng đã biết là cái gì.
“Xem của ta xem.” Du Miểu lúc này cũng mở miệng nói.
Mộ Tuyết lập tức mở chiếc hộp Du Miểu tặng ra.
Là quần áo hiện đại, một chiếc váy quá gối, màu hồng phấn, nhưng rất nhạt.
“Có hơi bình thường, nhưng mặc vào chắc chắn sẽ rất đẹp mắt.” Du Miểu cười nói.
“Nhìn rất đẹp.” Mộ Tuyết nói từ tận đáy lòng.
Thật sự nhìn rất đẹp, kiếp trước nàng mặc rất thường xuyên.
“Mặc vào thử một chút xem.” Du Miểu đề nghị.
“Ah?” Mộ Tuyết có chút ngoài ý muốn.
Nàng nhìn về phía Lục Thủy.
Lục Thủy nhìn Mộ Tuyết, bình tĩnh nói:
“Lòng tốt của tiền bối, hẳn là nên thử một chút.”
Ngươi chính là muốn nhìn đúng không? Mộ Tuyết thầm nói trong lòng.
Nhưng nơi này không phải cửa hàng quần áo, cho nên nàng không thể vì muốn khiến Lục Thủy tức giận mà không mặc.
Cuối cùng chỉ có thể gật đầu:
“Được!”
Hôm nay tiện nghi cho Lục Thủy rồi.
Lục Thủy khinh thường trong lòng, nếu không phải là lo lắng về vấn đề kích thước, hắn sẽ để cho Mộ Tuyết mặc sao?
Ha ha!
Sau đó Lục Thủy bắt đầu mong đợi
Mặc dù ở kiếp trước đã nhìn thấy rất nhiều.
Nhưng kiếp này, đây là lần đầu tiên Mộ Tuyết mặc nó.
Hơn nữa còn là trước hôn nhân.
Nghe thấy Mộ Tuyết đồng ý, Du Miểu đứng dậy dẫn Mộ Tuyết đi thay quần áo.
Du Dao không đi cùng, mà ngồi tại chỗ chờ đợi.
“Có muốn chụp kiểu ảnh kỉ niệm không?” Du Dao nhìn Lục Thủy, nhẹ giọng cười nói.
Lục Thủy nghe thấy thì hơi sửng sốt, sau đó lắc đầu:
“Tiền bối nói đùa, về sau ta còn có thể nhìn thấy thường xuyên.”
Du Dao không nói gì thêm nữa, nàng đã có chút xác định lời nói của Lục Cổ và Lê m là đúng, Lục Thủy thật sự thích Mộ Tuyết.
Loại chuyện thích hay không này rất khó nói rõ, nàng càng không giải thích được tại sao Lục Thủy lại thích Mộ Tuyết, nhưng nói chung đây là một chuyện tốt.
Rất nhanh sau đó, Lục Thủy đã thấy Mộ Tuyết đi ra.
Váy tiên màu tím nhạt đối với nàng mà nói cực kỳ phù hợp, hoặc là nói cái váy tiên này chính là vì Mộ Tuyết mà tạo ra, đẹp mắt nhưng không quá hoa lệ, có thể mặc lúc nào cũng được.
Mộ Tuyết đoan trang đứng đó, nàng nhìn Lục Thủy, nói khẽ:
“Lục Thiếu gia cảm thấy thế nào?”
Lục Thủy không có phản ứng.
“Lục Thiếu gia?”
Lúc này Lục Thủy mới khôi phục tinh thần, sau đó lại rơi vào trầm tư.
Có phải vừa rồi Mộ Tuyết dùng mị thuật với hắn không vậy?
“Rất xinh đẹp.” Lục Thủy cho ra một đáp án đúng trọng tâm.
Du Dao và Du Miểu cùng mỉm cười nhìn hai người.
Tuổi trẻ thật tốt.
Dường như hai nàng vừa thấy được dáng vẻ yêu đương của sư tỷ mình.
“Tốt, nếu thích hợp, hôm nay cứ mặc như vậy đi.
Chúng ta còn có không ít chuyện cần làm, không ăn tối với các ngươi được.” Du Miểu mở miệng nói.
Lục Thủy sửng sốt, không được, váy bình thường còn chưa thử, sao đã đuổi người rồi?
Mộ Tuyết cũng có chút bất ngờ.
Nàng còn muốn mặc nốt cái kia cho Lục Thủy nhìn.
Nhưng hai người cũng không dám mạo phạm hai vị tiền bối.
Chỉ có thể nói cáo từ.
“Chờ chút, mang thanh kiếm này về đi.” Nói rồi Du Miểu liền đưa Bất Diệt Tiên Kiếm cho Lục Thủy.
Lục Thủy nhận lấy kiếm, sau đó cùng Mộ Tuyết rời đi.
Nhìn hai người đi ra khỏi đình, Du Dao mới tò mò hỏi:
“Vì sao không nhìn xem váy ngươi làm có đẹp hay không?”
“Sư tỷ, váy ta làm chắc chắn là đẹp.” Du Miểu trả lời một câu.
“Nhưng ngươi không cảm thấy hai người kia có chút ngạo kiều sao?” Du Miểu nói.
“Sau đó thì sao?” Du Dao nhìn Du Miểu.
Du Miểu cười nói:
“Đương nhiên là tác thành cho bọn họ ngạo kiều.”
Du Dao: “...”
“Hai đứa nó thành thân, ngươi có muốn đi không?” Du Dao hỏi một câu.
Dưới tình huống bình thường, nàng và sư muội nàng có thể đi, nhưng nếu sư phụ các nàng không cho đi thì không thể đi được.
Lão tổ không để cho mấy người lớn tuổi các nàng đến gần Lục gia.
“Sư tỷ không đi sao?” Du Miểu hiếu kỳ hỏi.
“Nhìn sư tỷ thành hôn, lại nhìn con trai sư tỷ thành hôn, giờ lại nhìn cháu trai sư tỷ thành hôn.
Chúng ta thì vẫn độc thân.
Ngươi không có chút cảm giác nào sao?” Du Dao nhìn Du Miểu, bình tĩnh nói.
“...”
Du Miểu lập tức không muốn nói chuyện với sư tỷ nàng nữa.
-----
Dịch: MB_Boss