Đạo Lữ Hung Mãnh Của Ta Cũng Trùng Sinh ( Dịch Full )

Chương 507 - Chương 507: Nhìn Mộ Tiểu Thư Sẽ Càng Ngọt Một Chút (1)

Chương 507: Nhìn Mộ Tiểu Thư Sẽ Càng Ngọt Một Chút (1) Chương 507: Nhìn Mộ Tiểu Thư Sẽ Càng Ngọt Một Chút (1)

Lục Thủy và Mộ Tuyết đi trên đường, giờ hai người đã đi ra ngoài tông môn Xảo Vân Tông.

“Lục Thiếu gia, có thể cất đi giúp ta được không?” Trên đường, Mộ Tuyết đưa hai cái hộp nhỏ cho Lục Thủ.

Trong đây có hai bộ quần áo của nàng.

Là một người bình thường, nàng không có pháp bảo trữ vật.

Bộ quần áo trước còn có chỗ để nhét ít đồ, cái này thì không có chỗ cất.

“Cuốn sổ kia không cần ta cất giúp Mộ Tiểu thư sao?” Lục Thủy nhận lấy hai cái hộp, lại tốt bụng hỏi.

Mộ Tuyết ôm cuốn sổ trước người, lắc đầu nói:

“Không cần, thi thoảng ta lại cần nhớ một vài thứ gì đó.”

Nàng làm sao có thể đưa cái này cho Lục Thủy được?

Lục Thủy cảm thấy có chút đáng tiếc, hắn còn chưa đến mức đi khiến cho cuốn sổ này tỏa sáng bây giờ, chủ yếu là muốn nhìn một chút xem Mộ Tuyết rốt cuộc là nhớ như thế nào.

Biết người biết ta mới có thể trăm trận trăm thắng.

Hai người đi gần hết con phố thì nhìn thấy một cửa hàng đồ ngọt.

“Mộ Tiểu thư muốn ăn không?” Lục Thủy mở miệng hỏi.

Giữa trưa Mộ Tuyết không ăn gì, trên lý thuyết thì sẽ đói.

Con đường này lại không có cái gì để nhét đầy bao tử, chỉ có thể ăn chút điểm tâm ngọt.

Dù sao béo cũng là Mộ Tuyết béo.

Nhưng cẩn thận nghĩ lại, người thua thiệt hình như là hắn thì phải?

Lại nghĩ thêm một chút, hình như cũng không đúng lắm, nặng hơn thì hắn hẳn là kiếm được lời mới đúng, bán theo cân cũng đáng tiền.

Chính là không nỡ.

Sau đó Lục Thủy không nghĩ nhiều nữa, vẫn là để Mộ Tuyết đi lấp đầy bao tử đi.

Mộ Tuyết nhìn cửa hàng đồ ngọt một chút, nhe nhàng gật đầu.

Lúc vào cửa hàng, một vị tiên tử phục vụ lập tức nói:

“Hoan nghênh quý khách.”

Vừa nói xong câu này, vị tiên tử liền hơi sửng sốt.

Hai người này sao lại nhìn quen mắt như vậy?

Vị tiên tử này suy nghĩ một chút, sau đó liền bị dọa sợ.

‘Hai người này không phải lần trước đến mua quần áo, dùng một thanh kiếm có thể gọi là Thần Kiếm để thế chấp sao?’

‘Vì sao ta chạy đến đây làm người phục vụ rồi mà vẫn đụng phải bọn họ?’

Đúng vậy, đây chính là vị tiên tử trông tiệm bán quần áo lần trước.

Nhìn thấy Lục Thủy và Mộ Tuyết, tiên tử trông tiệm vẻ mặt cay đắng, sợ lại mang tới họa sát thân.

“Hai người ăn gì?” Tiên tử trông tiệm mỉm cười hỏi.

Nàng đã quyết định rồi, nếu lần này bọn họ lại không có tiền, lại dùng đồ vật thế chấp, nàng sẽ trực tiếp mời khách.

Lời được ít tiền đã không dễ dàng, lại còn muốn cả nửa cái mạng, còn không bằng hao tài tiêu tai.

Nàng mỉm cười với cuộc sống, nhưng cuộc sống lại cứ bóp cổ nàng hết lần này tới lần khác.

Mộ Tuyết nhìn thực đơn, sau đó gọi hai món nàng thích ăn.

Lục Thủy cũng không ăn đồ ngọt nhiều, gọi giống nàng là được.

...

Tiên tử trông tiệm nhìn món ăn Mộ Tuyết gọi, nhẹ nhàng thở phào trong lòng.

Không quý, nàng bao được.

“Xin chờ một chút.” Tiên tử trông tiệm mỉm cười nói.

Mộ Tuyết gật đầu, sau đó liền ngồi xuống.

Nơi này không giống chỗ của Hoa Vũ Tuyết Quý, vẫn có một vài khách khác.

“Lục Thiếu gia, có tin tức của dì Lê Âm chưa?” Mộ Tuyết hỏi một câu.

Mặc dù Mộ Tuyết biết hai người họ không có vấn đề gì, nhưng có tới Xảo Vân Tông hay không thì nàng không biết.

Lục Thủy lắc đầu, bình tĩnh nói:

“Mẹ ta thật vất vả mới ra ngoài được một lần, chắc chắn không muốn thế giới của hai người bị quấy rầy.”

Dù sao cha mẹ hắn cũng không có việc gì, hắn thân làm con trai đi quan tâm bọn họ làm cái gì?

Ngứa đòn à?

Mộ Tuyết gật đầu, sau đó lại muốn hỏi chuyện liên quan đến điện thoại di động, nàng thường xuyên tỏ vẻ yếu đuối thì Lục Thủy chắc chắn sẽ sinh ra ý muốn bảo vệ, như vậy có thể kéo gần khoảng cách giữa bọn họ.

Khoảng cách gần, đấm cũng thuận tiện hơn.

Cả vốn lẫn lãi đều đã ghi trong sổ rồi.

Nàng bỗng cảm thấy lúc trước mình hẳn nên mua một quyển dày hơn.

Chẳng qua khi nàng đang định mở miệng thì món điểm tâm ngọt đã được đưa lên.

Thật nhanh.

“Mộ Tiểu thư có thể ăn rồi.” Lục Thủy nhìn Mộ Tuyết, nói khẽ.

Mộ Tuyết không vui lắm, đột nhiên có cảm giác món điểm tâm này như vừa ngáng đường mình vậy.

Nhưng nàng vẫn xúc một miếng lên ăn.

Sau đó lại hơi kinh ngạc nói:

“Lục Thiếu gia thử một chút đi, món điểm tâm ngọt ở đây ăn thật ngon.”

Lần nào ngươi cũng nói như vậy, Lục Thủy âm thầm nói trong lòng.

Sau đó cũng ăn thử một miếng.

“Hương vị quả thật không tệ, Mộ Tiểu thư nhớ đừng ăn quá nhiều.” Lục Thủy mở miệng nói.

“Vì sao?” Mộ Tuyết nghi hoặc hỏi lại.

“Quá ngọt, dễ béo.” Lục Thủy nói.

Lúc Lục Thủy nói ra câu này, miếng điểm tâm ngọt đang chuẩn bị đưa tới miệng Mộ Tuyết đột nhiên dừng lại.

Lục Thủy thật chẳng biết nói chuyện chút nào, hừ.

“Nhưng Mộ Tiểu thư có thể ăn từng miếng nhỏ một, như vậy lượng ăn sẽ ít hơn, sẽ không dễ béo nữa.” Lục Thủy nhìn Mộ Tuyết, lại nói.

Mộ Tuyết: “...”

Mộ Tuyết không nói chuyện, đổi một miếng nhỏ hơn đưa lên miệng.

Lục Thủy ngồi đối diện Mộ Tuyết, chỉ nhìn như vậy.

Hắn cảm thấy nhìn Mộ Tuyết ăn là đủ rồi, Mộ Tuyết so với món điểm tâm ngọt này còn thú vị hơn.

Mộ Tuyết cúi đầu ăn một hồi, lúc nàng ngẩng đầu thì phát hiện Lục Thủy vẫn đang ngồi nhìn nàng.

“Lục Thiếu gia không ăn à? Món điểm tâm ngọt ở đây dễ ngấy quá sao?” Mộ Tuyết mở miệng hỏi.

Bị Lục Thủy nhìn, nàng cũng không có cảm giác khẩn trương, ngược lại còn thích được Lục Thủy ngắm như vậy.

Thứ nàng để ý nhất chính là ánh mắt của Lục Thủy.

Cho nên mọi người không nhìn nàng cũng chẳng sao, chỉ cần ánh mắt Lục Thủy luôn đặt trên người nàng là được rồi, nàng sẽ vì một ánh mắt duy nhất này mà thể hiện ra tư thái đẹp nhất.

“Cũng không phải là không thể ăn món điểm tâm ngọt này, chẳng qua là cảm thấy không cần thiết phải ăn.” Lục Thủy nhẹ nhàng nói.

Mộ Tuyết không hiểu:

“Không đói bụng sao?”

Lục Thủy lắc đầu, nhìn Mộ Tuyết giải thích:

“Cũng không phải, chẳng qua là cảm thấy so với món điểm tâm ngọt này, thì Mộ Tiểu thư còn ngọt hơn.”

Nghe được câu nói này của Lục Thủy, Mộ Tuyết hơi sửng sốt.

Sau đó cúi đầu tiếp tục ăn từng miếng điểm tâm ngọt.

Vậy ta cho ngươi xem, nhìn cả một đời, ngọt cả một đời.

Mộ Tuyết ăn được hai miếng, mới khẽ nói:

“Cẩn thận sâu răng.”

“...”

Lục Thủy khinh thường, hắn đường đường là tu chân giả, làm sao có thể sâu răng.

Ăn được một nửa, Mộ Tuyết cảm thấy có chút không ăn vào nữa, nàng thật sự muốn đưa phần còn lại cho Lục Thủy ăn, nhưng thời cơ lại chưa tới.

Đúng lúc này, Mộ Tuyết đột nhiên nhìn thấy bên ngoài cửa sổ thủy tinh có người đang nằm sấp xuống.

Nàng cẩn thận nhìn lại, là một cô gái mập nhỏ, trông có chút quen mắt.

“Lục Thiếu gia, ngươi nói xem người bên ngoài kia có phải có chút quen mắt hay không?” Mộ Tuyết mở miệng hỏi.

Lục Thủy quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ thủy tinh, quả thật nhìn thấy một người nằm gục chỗ đó, trên người có chút bẩn, tóc hơi loạn, lại có chút béo, hẳn là con gái.

“Không biết.” Lục Thủy trực tiếp đáp

-----

Dịch: MB_Boss

Bình Luận (0)
Comment