“Là Lâm Hoan Hoan, Băng Thủy Cơ.” Mộ Tuyết nói.
Nàng cảm thấy Lục Thủy ngay cả nghĩ cũng không muốn nghĩ, trực tiếp nói không biết.
Lục Thủy nhìn lại một chút, phát hiện người này quả thật rất giống với cô gái mập nhỏ kia.
Không lâu sau khi Lục Thủy nhìn sang, Lâm Hoan Hoan dường như cũng nhìn lại.
“Nàng hình như đang nhìn ngươi.” Lục Thủy mở miệng nói.
Lục Thủy vừa dứt lời, hai người liền thấy cô gái mập nhỏ động đậy, sau đó đứng dậy ở chỗ cách cửa hàng điểm tâm ngọt không xa.
Giống như đang chờ đợi cái gì vậy.
“Nàng có phải là đang chờ ngươi hay không?” Lục Thủy nhìn Mộ Tuyết.
Mộ Tuyết hơi nghi hoặc hỏi lại:
“Chờ ta làm gì?”
Lục Thủy lắc đầu, đối phương nhìn thấy Mộ Tuyết lại đột nhiên đứng ở gần cửa ra vào chờ đợi.
Tám chín phần mười là đang chờ Mộ Tuyết.
Mộ Tuyết mắt thấy mình đã không ăn nổi món điểm tâm ngọt này nữa, nói:
“Vậy chúng ta đi ra xem một chút?”
Nàng không có ý định đi ra ngoài một mình, đương nhiên là cần Lục Thủy đi cùng với nàng.
Lục Thủy cũng đưa mắt nhìn vào món điểm tâm ngọt của Mộ Tuyết, nói:
“Mộ Tiểu thư ăn xong rồi đi.”
Hừ!
Đối với lời nói của Lục Thủy, Mộ Tuyết cảm thấy mình có thể không nghe, nếu là kiếp trước, món điểm tâm ngọt này của nàng bây giờ Lục Thủy đã ăn rồi, chỗ nào đến lượt nàng tiếp tục ăn.
Nhưng kiếp trước là kiếp trước, kiếp này không ăn không được, nàng chỉ có thể tiếp tục chậm rãi ăn.
‘Nhìn ta ăn đi, ta sẽ càng ngọt hơn, về sau ngươi cắn một cái là sâu răng, sau đó ta sẽ nhổ đi từng cái răng của ngươi.’ Mộ Tuyết hung tợn thầm nghĩ trong lòng.
Mà lúc này Lục Thủy cũng đang ăn phần điểm tâm ngọt của hắn, Mộ Tuyết làm gì có chỗ nào là ăn không vào?
Nàng chính là bị dưỡng thành thói quen xấu, ăn một nửa là không muốn ăn nữa, đổi một loại khác nàng vẫn có thể tiếp tục ăn một nửa.
Cũng không biết là thứ bệnh gì.
Đương nhiên, quan trọng nhất chính là hắn có thể thừa dịp chưa thành hôn để cho Mộ Tuyết hiểu rõ đồ của mình thì mình phải tự mình ăn hết.
“Lục Thiếu gia có đói bụng không?” Thấy Lục Thủy ăn, Mộ Tuyết hiếu kỳ hỏi một câu.
Lục Thủy lắc đầu:
“Không, chỉ là lo rằng nhìn Mộ Tiểu thư quá ngọt, sẽ dễ sâu răng.”
Mộ Tuyết: “...”
Không thích Lục Thủy.
Ăn xong lại thích tiếp.
Sau đó rất nhanh, Mộ Tuyết đã ăn xong.
Lục Thủy: “...”
Hắn phát hiện tốc độ ăn của Mộ Tuyết tăng vọt trong nháy mắt.
Chờ Lục Thủy ăn xong, hai người liền định đi ra ngoài xem Lâm Hoan Hoan kia một chút.
Đương nhiên, tiền thì vẫn phải tính.
“Bao nhiêu?” Ở trước quầy, Lục Thủy mở miệng hỏi.
“Hai viên linh thạch nhất phẩm.” Tiên tử trông tiệm mỉm cười chuyên nghiệp, nói:
“Nếu như đạo hữu trùng hợp không mang theo linh thạch, vậy không cần mang đồ ra thế chấp, trực tiếp đi ra ngoài rẽ trái là được.”
Tiên tử trông tiệm vẻ mặt tươi cười, không hề giả dối.
Lục Thủy: “...”
Mộ Tuyết: “...”
Sau đó Lục Thủy lấy linh thạch ra thanh toán, chút linh thạch này hắn đương nhiên vẫn có, bình thường hắn luôn có một hai viên linh thạch tam phẩm, nhiều hơn thì không có.
“Hoan nghênh lần sau lại đến.” Tiên tử trông tiệm vẫn mỉm cười nói.
Chờ sau khi Lục Thủy và Mộ Tuyết đi ra, tiên tử trông tiệm mới hai tay che mặt, cảm thấy đặc biệt thống khổ:
“Thật xấu hổ mà.”
...
Lúc Lục Thủy và Mộ Tuyết cùng đi ra từ cửa hàng điểm tâm ngọt, Lâm Hoan Hoan liền chạy tới.
Nàng chạy đến trước mặt Mộ Tuyết, có chút luống cuống.
Nhất thời không biết nên mở miệng như thế nào.
Mộ Tuyết cũng biết đối phương thật sự là chờ nàng, liền chỉ vào bãi đất trống bên cạnh, nói:
“Sang bên kia nói chứ?”
Lâm Hoan Hoan gật đầu.
Đi vào bãi đất trống, Mộ Tuyết tìm một chỗ ngồi xuống trước, sau đó mới nói:
“Ngươi tìm ta có việc gì?”
Lục Thủy ngồi bên cạnh Mộ Tuyết, hắn chỉ là đi cùng.
Nhìn Mộ Tuyết nhìn có chút mảnh mai, không hề có chút khí thế sẽ vượt lên trên sân nhà của Lục Thủy chút nào.
Nàng cố ý, Lục Thủy liếc mắt liền nhìn ra.
Bây giờ Mộ Tuyết thật ra rất mạnh, đối với người ngoài cũng có thể rất cường thế.
Loại cường thế kia không phải là giọng điệu, mà là khí chất.
Nhưng hiện tại nàng không có chút khí thế cường thế nào, là bởi vì có hắn ở đây.
Đại khái là sợ sẽ ảnh hưởng đến lòng tự trọng của hắn đi.
“Ta, ta muốn hỏi là, sau tam giai, làm thế nào mới có thể học được Hiến Tế Huyết Nhục?” Lâm Hoan Hoan có chút xấu hổ nói.
Đây là cách duy nhất biến nàng trở nên yêu diễm, cho nên nàng mới đuổi tới tận đây.
Nàng cũng nghe Mộ Tuyết nói nơi này có Lãng Hải Tinh Dũng, đoán rằng Mộ Tuyết và đạo lữ của nàng chắc hẳn là sẽ tới đây.
Sau đó bởi vì thấy đói bụng nên khi nhìn thấy cửa hàng đồ ngọt liền muốn tới xem để giải thèm, không nghĩ tới lại tìm được Mộ Tuyết.
Không xem là bởi vì càng nhìn càng đói.
Nàng tu bạo thực, rất dễ bị đói.
Mộ Tuyết nhìn Lâm Hoan Hoan, hiếu kỳ hỏi:
“Ta nhớ Băng Nguyên Tuyết Vực không phải thế lực nhỏ gì, thứ như này tùy tiện tra một chút tư liệu là biết mà?”
“Lúc trở về có thể sẽ không có cơ hội nữa, mà từ nhỏ tới lớn bọn họ cũng chưa từng nói cho ta biết cái này.” Lâm Hoan Hoan nói.
“Ngươi có hỏi qua sao?” Lục Thủy hỏi một câu.
Lâm Hoan Hoan nghe vậy thì cúi đầu:
“Không có, bọn họ không chào đón ta.”
Mộ Tuyết nhìn Lâm Hoan Hoan, như nhớ lại chuyện trước kia, sau đó nhìn về phía Lục Thủy:
“Trên người Lục Thiếu gia có giấy không?”
Ngươi không phải có cuốn sổ đó sao? Lục Thủy nhìn quyển sổ trong tay Mộ Tuyết, hỏi một câu trong lòng.
Sau đó lấy ra một trang giấy bình thường đưa cho Mộ Tuyết.
“Mộ Tiểu thư muốn trực tiếp viết ra?”
“Ừm.” Mộ Tuyết đáp lại một câu, sau đó nhận lấy giấy bắt đầu ghi chép.
Đối với nàng mà nói, Hiến Tế Huyết Nhục bạo thực không hề khó chút nào.
Lục Thủy ngồi một bên nhìn lướt qua, phát hiện thứ Mộ Tuyết viết không phải là cách Hiến Tế Huyết Nhục bình thường, mà là cách đã được cải tiến.
Về phần tại sao nàng lại biết cách cải tiến.
Hẳn là có liên quan đến việc hắn đùa Mộ Tuyết mập.
Khi đó Mộ Tuyết liền dùng thịt trên người mình để uy hiếp hắn: Ngươi lại nói ta, ta liền xuất thủ với thịt trên người vợ ngươi, để một chút thịt trên người nàng biến mất.
Quá vô sỉ.
Nhưng nghĩ lại lúc đó Mộ Tuyết vẫn rất là đáng yêu, đáng tiếc sau này, Mộ Tuyết lại thích trực tiếp ra tay đánh người.
Thật đúng là một thùng thuốc nổ di động.
“Lục Thiếu gia, ngươi đang nghĩ gì thế?” Giọng nói của Mộ Tuyết đột nhiên vang lên.
Lục Thủy giật mình trong lòng, lên tiếng:
“Chữ viết của Mộ Tiểu thư thật đẹp mắt.
Người, lại càng đẹp mắt.”
Mộ Tuyết: “...”
Ngươi học những lời này ở đâu? Mộ Tuyết nghi ngờ trong lòng.
Sau đó lại bắt đầu viết viết, chỉ là có cảm giác như cách viết lần này của nàng đã thay đổi.
Được Lục Thủy khen một cái, nàng theo bản năng viết chậm lại.
Sợ viết xấu.
Lục Thủy quá xấu rồi.
Mộ Tuyết cảm thấy Lục Thủy đã sắp hỏng đến nơi, đã học được công tâm kế rồi.
Nhưng vừa nghĩ tới việc được Lục Thủy khen, nàng lại vui vẻ.
Không có tiền đồ.
Lâm Hoan Hoan ở một bên cảm thấy bị thương tổn, rất muốn rời khỏi nơi này.
Hai người này thật quá đáng.
Nhưng vì tương lai yêu diễm, nàng chỉ có thể kiên trì đợi.
-----
Dịch: MB_Boss