Không bao lâu sau, Mộ Tuyết dừng bút, đưa giấy cho Lâm Hoan Hoan, nói:
“Được rồi, ta đã cẩn thận suy nghĩ, nhị giai cũng có hy vọng hiến tế, nhưng chỉ có thể hiến tế lâm thời, tốt nhất lúc hiến tế hãy tiêu hao hết sức mạnh, như vậy có thể duy trì thêm chút thời gian.
Nếu không hai phút đồng hồ sau sẽ lại trở về bộ dáng ban đầu.”
Lâm Hoan Hoan luôn cảm thấy cái này có chút không bình thường
Đúng vậy, vốn là không bình thường, đây chính là bản cải tiến của Mộ Tuyết, nhưng người khác đừng nói là học, nghĩ cũng không dám nghĩ.
Đây là Mộ Tuyết vì muốn chống lại Lục Thủy mà nghĩ ra được, nhỡ đâu trong cơn tức giận nàng thật sự bị Lục Thủy hiến tế thì cũng sẽ dễ dàng quay trở về ban đầu.
Thịt trên người quen thuộc với Lục Thủy như vậy, hiến tế đi sẽ rất đáng tiếc.
Lục Thủy ở bên cạnh không nói gì, luôn có cảm giác đều là lỗi của hắn, khiến cho Mộ Tuyết phát minh ra thứ đồ kỳ kỳ quái quái như vậy.
Mà cái vừa đưa cho Lâm Hoan Hoan chính là bản cải tiến sau khi đã cải tiến của Mộ Tuyết, là thay đổi để phục vụ cho nhị giai.
Nhị giai không thể hiến tế vĩnh viễn, chỉ có thể đổi thành tạm thời.
Muốn thực sự học được Hiến Tế Huyết Nhục thì cần phải lên tam giai.
Lâm Hoan Hoan nhận lấy tờ giấy, sau đó xé phần còn trống ra:
“Có thể cho ta mượn bút được không?”
Mộ Tuyết đương nhiên không có ý kiến gì.
Lâm Hoan Hoan nhận lấy bút xong liền bắt đầu viết một vài thứ trên giấy.
Không bao lâu sau, nàng liền đưa cả mảnh giấy lẫn cây bút cho Mộ Tuyết:
“Cái này cho ngươi.”
Nhận lấy giấy bút, Mộ Tuyết tò mò nhìn lướt qua, sau khi thấy nội dung trên đó, nàng liền hơi kinh ngạc:
“Giấy nợ? Năm viên linh thạch cửu phẩm.”
Trên giấy nợ còn có dấu tay của Lâm Hoan Hoan.
“Bây giờ ta không có tiền, chỉ có thể ghi giấy nợ, năm viên linh thạch cửu phẩm là giá ta đưa ra.
Mặc dù linh thạch cuối cùng đã bị mất, nhưng ta vẫn muốn dùng giá tiền này để mua cách trở nên yêu diễm.
Ta sẽ từ từ trả lại.
Hy vọng ngươi có thể cho ta thêm chút thời gian.” Lâm Hoan Hoan cúi đầu nói.
Lâm Hoan Hoan lần này rất tỉnh táo, không hề cảm thấy việc mình làm có gì không đúng.
Mà nàng cũng không để ý chuyện linh thạch bị mất lần trước.
Những người này đã cứu nàng, chẳng lẽ còn phải chịu trách nhiệm giúp nàng lấy lại linh thạch sao?
Mộ Tuyết nhìn giấy nợ và Lâm Hoan Hoan một chút, sau đó cất đi, nói:
“Được.”
“Vậy ta không quấy rầy các ngươi nữa.” Sau khi nói cám ơn, Lâm Hoan Hoan liền trực tiếp rời đi.
Nàng lại tiến thêm một bước về tương lai trở thành hàng yêu diễm.
Chỉ cần cố gắng trở nên yêu diễm, nàng liền có thể không cần lấy chồng.
Về sau nàng cũng không phải là hàng bánh bao màn thầu nữa.
Chỉ là vừa mới chạy được không bao xa, nàng liền phát hiện trên người mình không còn chút tiền nào, ăn không đủ no sẽ không thể quay về.
Nàng liền định chạy lại tìm Mộ Tuyết mượn chút xíu.
Chỉ là lúc quay lại thì Mộ Tuyết đã không còn ở đó nữa.
Lâm Hoan Hoan: “...”
Biến thành hàng chết đói.
--- ---
Nữ Thần Băng Hải xuất hiện từ trong hồ, nàng ngẩng đầu nhìn về phần cuối của biển.
“Người của Thần Điện Quang Minh không trở về sao?”
Trầm mặc một lát, Nữ Thần Băng Hải lắc đầu:
“Được rồi, dị động đã lắng lại, kể cả có liên quan tới Chân Thần Độc Nhất Thiên Địa thì cũng không phải chuyện của Thần Chúng.”
Việc liên qua đến vị Chân Thần Độc Nhất Thiên Địa thời Viễn Cổ kia cho tới bây giờ cũng chưa từng là chuyện của một thế lực đơn lẻ.
Đương nhiên, thứ bọn họ nên chú trọng hiện tại vẫn là giúp thành viên của Thần Chúng khôi phục, để Chủ Thần trở về.
Cùng với việc phòng ngừa sự kiện ghi trong Sách Khải Huyền xảy ra.
“Chuyện thức tỉnh, tốc độ so với trước đây đã nhanh hơn không ít, đang được tiến hành ổn định.
Hiện tại cần xem xem làm thế nào để thăm dò Lục Thủy.”
Lục Thủy nhất định phải thăm dò, mặc dù Tiên Đình vẫn luôn thử thăm dò hắn, gần đây Chiến Thần Tiên Đình cũng muốn ra tay.
Nhưng phương pháp đều rất đơn giản.
Cần đổi cách thăm dò năng lực của Lục Thủy một chút.
“Vậy dùng cách gì thì tốt đây?”
Bất kể là cách nào, Nữ Thần Băng Hải đều không muốn để cho người của Thần Chúng xuất thủ.
Thái Dương Chi Tử đã là một lần giáo huấn, giờ không có khả năng trực tiếp đối địch với Lục gia.
Đối đầu chính diện là một việc làm ngu xuẩn.
Nữ Thần Băng Hải trầm mặc một lát, sau đó, nàng há to miệng, âm thanh thong thả từ miệng nàng truyền ra:
“Người xưa có nói, giữa Tịnh Thổ và Minh Thổ có một vết nứt, bên trong vết nứt có Bỉ Chi Hải Ngạn, sông Vong Xuyên.
Bắc qua sông có cây cầu tên Nại Hà, bên kia cầu có con đường tên Kim Sinh.
Bước lên đường Kim Sinh có thể hiển lộ ra thành tựu kiếp này.
Mặc dù không chắc chắn, nhưng nếu siêu phàm thoát tục, đường Kim Sinh có thể chấn động đến Bỉ Chi Hải Ngạn.”
Nữ Thần Băng Hải nhìn về phía chân trời, giọng nói vang lên:
“Bờ bên kia Vong Xuyên, song nguyệt đồng thiên, đã tới.”
--- ---
“Bỉ Chi Hải Ngạn?” Tâm Hỏa Cổ Phật mở mắt ra nhìn về phía biển khổ bên ngoài.
Sau đó thở dài một tiếng:
“Cuối cùng lại phải mở sao?”
“Làm gì phải tra tấn hắn? Nguyên khí trời đất, vận mệnh phù hợp, ngay cả phật cũng không thể rung chuyển.
Làm gì có người nào có thể nghịch thiên cải mệnh?”
“Tại sao phải chấp mê bất ngộ?”
“Chờ vô số năm lại có kết quả gì?”
Tâm Hỏa Cổ Phật lắc đầu, sau đó nhìn về phía phật điện phía dưới.
Lúc này, dưới phật điện có một người đang quỳ, là một vị hòa thượng ăn mặc đơn giản.
“Có thu hoạch gì không?” Tiếng Phật vang vọng khắp phật điện.
Người bên dưới tuyên một câu phật hiệu, rồi nói:
“Chỉ thấy ngọc vỡ.”
“Có đăm chiêu không?” Tiếng Phật lại một lần nữa vang lên.
“Gặp phật tính, mừng rỡ, không đăm chiêu.” Giọng nói suy tư lại vang lên.
“Đi đi.” Tâm Hỏa Cổ Phật mở miệng nói.
Người bên dưới tuyên câu phật hiệu, sau đó liền lui ra ngoài phật điện.
Tâm Hỏa Cổ Phật lại nhìn ra ngoài biển khổ.
“Phật quang chợt hiện trong dãy núi Lôi Minh, Lâu La Cổ Phật hẳn cũng sắp trở về.”
“Hy vọng thực lực của hắn không bị ảnh hưởng quá nhiều.”
Phật môn có hai vị Cổ Phật tọa trấn, mặc dù thực lực không còn như thời hoàng kim nhưng ở trong ba đại thế lực cũng không tính là yếu thế.
Rất nhiều chuyện đều có thể đọ sức tranh đoạt một phen.
Thời đại này, đương nhiên có không ít bảo vật giúp bọn hắn khôi phục.
Mưa máu ở Thiên Tai Cổ Thành cũng tính là một.
--- ---
Lục Cổ và Đông Phương Lê Âm không đến Xảo Vân Tông, hai người dự định về thẳng nhà.
Đã bị thương, tốt hơn hết là đi thẳng về.
Về phần Lãng Hải Tinh Dũng, lần sau lại đến nhìn.
Lần này nhường cho con trai bọn họ.
“Chàng nói xem con trai và Tiểu Tuyết Nhi xem Lãng Hải Tinh Dũng xong liệu có thể phát sinh vài việc gì đó hay không?” Trên đường, Đông Phương Lê Âm mở miệng hỏi.
“Có thể xảy ra chuyện gì?” Lục Cổ nắm tay Đông Phương Lê Âm nói.
------
Dịch: MB_Boss