Hai người giờ vẫn còn đang ở trên biển.
Đang tản bộ.
Đợi đến khi mệt lại lấy pháp bảo phi hành ra.
Tộc trưởng Lục gia chắc chắn không thiếu những pháp bảo nhỏ này.
Càng sẽ không hai tay trống trơn đi ra ngoài, kể cả hai tay hắn trống trơn, thì phu nhân hắn chắc chắn cũng đã chuẩn bị tất cả mọi thứ.
Thấy Lục Cổ hỏi lại, Đông Phương Lê Âm hừ lạnh một tiếng, nói:
“Tộc trưởng đại nhân, đến khi nào ta mới có cái thai thứ hai?”
“Ta có cảm giác sẽ nhanh thôi.” Lục Cổ thuận miệng nói.
Chủ yếu là vì phu nhân hắn ngày nào cũng lẩm bẩm chuyện đứa con gái thứ hai.
Đông Phương Lê Âm cười nói:
“Ta cũng có cảm giác này.”
Nàng thật sự có cảm giác này, giống như trước đây luôn có cảm giác mình hẳn nên có một đứa con gái vậy.
Rất khó hiểu.
Lục Cổ không nói gì, nếu thật sự có con gái, vậy đương nhiên là một chuyện vui vẻ.
Lại sinh thêm một đứa con trai, hắn cũng không mặn mà lắm với chuyện này.
Có một đứa con trai là đủ rồi, hai đứa sẽ rất ầm ĩ.
Nhỡ đâu đứa lớn đứa nhỏ đều vô dụng, vậy lại càng ầm ĩ.
Đông Phương Lê Âm cũng muốn có con gái, nếu không nàng cũng sẽ không muốn mang thai lần nữa.
“Trở về để Nhị Trưởng lão bắt mạch xem có hay không.” Đông Phương Lê Âm nói.
“Chúng ta mới ra ngoài có mấy ngày, có cũng không nhanh như vậy.” Lục Cổ nói.
“Vậy đợi qua một tháng lại đến để Nhị Trưởng lão bắt mạch.”
“Nếu thật sự có, nàng ngay cả cửa lớn Lục gia cũng không đi ra được.”
“Có Tộc trưởng đại nhân bầu bạn, ta rất vui lòng.”
Lục Cổ nhìn Đông Phương Lê Âm, sờ sờ đầu nàng, sau đó nói:
“Ta cũng vui vẻ.”
...
Lúc chạng vạng tối, hai người Lục Cổ về tới Lục gia.
Vừa mới đến quảng trường, Lục Cổ liền nhìn thấy Nhị Trưởng lão đi tới.
Trong nháy mắt khi thấy Nhị Trưởng lão, Lục Cổ vô thức lùi về sau một bước.
Yêu cầu hắn đánh thất giai Pháp Thần, hắn một cái chớp mắt cũng không chớp, đánh vượt cấp không phải việc ghê gớm gì.
Nhưng nhìn thấy Nhị Trưởng lão, trong lòng hắn cũng không nhịn được run lên.
“Con trai hẳn là chưa trở lại đúng chứ?” Lục Cổ hỏi nhỏ Đông Phương Lê Âm bên cạnh.
Đông Phương Lê Âm cũng có chút lo lắng:
“Hẳn là chưa mới đúng, trừ khi hai đứa chúng nó không xem Lãng Hải Tinh Dũng.”
Nhị Trưởng lão đi đến trước mặt Lục Cổ, tò mò hỏi:
“Đi ra ngoài một chuyến cũng bị thương?”
Lục Cổ nhẹ nhàng thở phào, không phải gọi hắn đi theo nói chuyện là tốt rồi.
Nỗi lòng lo lắng rốt cuộc cũng buông xuống được.
Sau đó Lục Cổ nói lại đại khái về chuyện bị thương.
Nhị Trưởng lão nghe xong, nhìn Lục Cổ một chút, giơ tay lên nói:
“Tay.”
Lục Cổ không dám không nghe theo, lập tức đưa tay ra.
Nhị Trưởng lão nắm lấy tay Lục Cổ, bắt đầu kiểm tra.
“Ngươi nói là ngươi gặp Lưu Hỏa của Ẩn Thiên Tông?” Nhị Trưởng lão mở miệng hỏi.
“Đúng vậy, đã dạy dỗ qua, rất mạnh.” Lục Cổ đáp.
“Bị hắn cướp đồ?” Nhị Trưởng lão lại hỏi.
Lục Cổ cảm thấy chuyện này nên tính là hắn cố ý cho thì đúng hơn, nhưng đúng là hắn bị cướp đồ.
Cuối cùng gật đầu, không nói gì.
Nhị Trưởng lão nhìn Lục Cổ một chút, tiếp tục nói:
“Ngươi cảm thấy Lưu Hỏa thế nào?”
“Thực lực rất mạnh, trận pháp siêu phàm nhập thánh, hành động có chút không thể tưởng tượng.
Chính là cảm giác...” Lục Cổ hơi dừng lại, sau đó nói:
“Cảm giác đối phương có lẽ vẫn còn nhỏ, hành vi tác phong khiến người ta không hề phát hiện ra chút ác ý nào.”
Nhị Trưởng lão không tiếp tục hỏi nhiều, mà thu tay lại, quay sang nhìn về phía Đông Phương Lê Âm:
“Tay.”
Đông Phương Lê Âm lập tức đưa tay ra.
Chờ Nhị Trưởng lão bắt mạch.
Nhị Trưởng lão tới lần này chủ yếu là vì Đông Phương Lê Âm.
Ra ngoài một chuyến vừa mới trở về, đương nhiên cần kiểm tra xem thân thể có vấn đề gì hay không.
Vết thương trước đó, nàng không có kết luận cụ thể.
Cho nên cần quan tâm kỹ một chút.
Lúc Nhị Trưởng lão kiểm tra, Đông Phương Lê Âm lên tiếng:
“Nhị Trưởng lão, cũng không có vấn đề gi chứ?”
Nhị Trưởng lão không nói gì khiến Đông Phương Lê Âm và Lục Cổ có chút lo lắng.
Sẽ không lại bị bệnh chứ?
Một lát sau, Nhị Trưởng lão mới thu tay lại, nói:
“Không để ngươi động thủ là đúng, không biết vì nguyên nhân gì mà thân thể ngươi có chút suy yếu.
Mấy ngày nay tĩnh dưỡng thật tốt đi.”
Nghe được câu này, Lục Cổ và Đông Phương Lê Âm đều nhẹ nhàng thở ra.
Chỉ cần không phải bệnh tật là tốt rồi.
Nghỉ ngơi một chút liền tốt.
Sau khi xác định Đông Phương Lê Âm không có việc gì, Nhị Trưởng lão liền định rời đi.
Chỉ là lúc rời đi, theo thói quen muốn cầm một miếng điểm tâm theo.
Vừa mới định đưa tay ra cầm lại phát hiện bây giờ không có điểm tâm.
Sau đó Nhị Trưởng lão liền định trực tiếp rời đi.
Ngay lúc này, Đông Phương Lê Âm lấy ra một miếng điểm tâm đưa đến bên miệng Nhị Trưởng lão.
“Nhị Trưởng lão, ăn miếng điểm tâm đi.”
Nhị Trưởng lão liếc mắt nhìn, sau đó đưa đầu lại gần, nhẹ nhàng cắn một miếng.
Đông Phương Lê Âm nhân cơ hội duỗi tay ra định bóp mặt Nhị Trưởng lão một chút.
Bốp!
Tay Đông Phương Lê Âm vừa mới ngang nhiên đưa ra liền bị Nhị Trưởng lão gạt đi.
Nhị Trưởng lão nhìn Đông Phương Lê Âm một chút, cầm lấy miếng điểm tâm nói:
“Không biết lớn nhỏ, ngươi...”
“Cha mẹ đã dạy ta phải kính già yêu trẻ.” Nhị Trưởng lão còn chưa nói xong, Đông Phương Lê Âm đã mở miệng bổ sung đoạn còn lại.
Nhị Trưởng lão không đáp lại, chỉ nhìn Lục Cổ nói:
“Xem trọng Lê Âm.”
Nói xong quay người bước ra một bước, biến mất ngay tại chỗ.
Khi Nhị Trưởng lão xuất hiện lần nữa thì đã ở ngay trước căn phòng trúc của mình.
Nàng cắn một miếng điểm tâm trên tay, âm thầm tự nói:
“Lưu Hỏa động thủ đoạt đồ vật của Lục Cổ.”
“Lục Cổ đánh gãy hai tay của Lưu Hỏa.”
“Từ khi thanh danh của Lưu Hỏa truyền ra đến bây giờ, hoặc là ngoài sức tưởng tượng, hoặc là vênh váo hung hăng.”
“Chỉ có người khác ăn thiệt thòi, chưa từng có chuyện hắn yếu thế hơn người khác.”
“Nhưng khi gặp Lục Cổ và Lê Âm thì lại có vẻ bình thường.”
Nghĩ đến đây, Nhị Trưởng lão cho toàn bộ chỗ điểm tâm còn lại vào miệng, vui vẻ nhai nhai nhai.
...
Trăng sáng nhô lên cao, Mộ Tuyết cuối cùng cũng được đường đường chính chính ăn cơm tối.
Hôm nay đói bụng cả một ngày.
Nàng cảm thấy mình bị Lục Thủy ngược đãi.
Còn chưa lấy vào nhà đã như vậy, sau này hắn lấy mình về nhà rồi thì sẽ còn phách lối đến cỡ nào chứ.
Mộ Tuyết nhấp một ngụm canh, cảm thấy mình suy nghĩ hơi nhiều.
Bởi vì sau khi gả cho Lục Thủy rồi, liền đến nàng trở nên phách lối.
Lục Thủy nhìn Mộ Tuyết ăn, đương nhiên, lần này hắn không chỉ nhìn không.
Chỉ là nhìn nhiều ăn ít.
Chỉ khi có hắn nhìn, Mộ Tuyết mới có thể ngoan ngoãn ngồi ăn.
Nếu không nàng có lẽ cũng chỉ nhìn chứ không ăn.
Cái này gọi là tiên hạ thủ vi cường.
-----
Dịch: MB_Boss