Sáng sớm, Lục Thủy đã ngồi trong đình, bắt đầu đọc sách.
Từ khi hắn trùng sinh trở về, đây đã trở thành một thói quen khi hắn ở nhà.
Kỳ Khê cũng đưa bữa sáng đến vào sáng sớm.
Sau đó yên lặng lui xuống.
Lục Thủy không để ý, hắn tiếp tục giả bộ đọc sách, trên thực tế là đang phác họa Thiên Địa Trận Văn trong đầu.
Hắn phát hiện bây giờ mình đã rất gần mốc 4.5, ngày mai ngày kia là có thể thành công tấn thăng.
Trời sáng hơn một chút, Lục Thủy liền gấp sách lại để ở một bên, sau đó ngồi ăn bữa sáng để ở trên bàn.
Chờ đợi Mộ Tuyết.
Sáng sớm, Mộ Tuyết chắc chắn sẽ sang đây nhìn xem tình huống của mấy đóa hoa kia.
Quả nhiên, lúc Lục Thủy ăn tới miếng thứ ba thì liền nghe thấy tiếng bước chân truyền tới từ bên ngoài.
Mặc dù rất nhẹ, nhưng hắn vẫn nghe được.
Mà tiếng bước chân này chắc chắn là của Mộ Tuyết.
Lục Thủy nhìn về phía cửa viện, không bao lâu sau, một người con gái măc một chiếc váy dài quá gối, mái tóc dài xõa tung phiêu dật trong gió đi tới.
Nàng cúi đầu, có chút ngượng ngùng.
Tay không biết nên để chỗ nào mới tốt.
Lục Thủy có chút ngoài ý muốn, nhưng rất nhanh liền lấy lại tinh thần, khẽ nói:
“Mộ Tiểu thư hôm nay rất xinh đẹp.”
Người này đương nhiên là Mộ Tuyết.
“Là quà của tiền bối Du Miểu, ta cảm thấy hẳn là nên mặc một chút.” Mộ Tuyết cúi đầu nói.
Mặc dù là cho Lục Thủy nhìn, nhưng kiếp này đây vẫn là lần đầu tiên nàng mặc nó, vẫn có chút không quen.
Đúng vậy, nàng chính là cố ý mặc cho Lục Thủy nhìn.
Lần trước ở Xảo Vân Tông, Lục Thủy muốn nhìn, nàng liền mặc vào.
Mặc dù không quen lắm, nhưng ai bảo Lục Thủy muốn nhìn chứ.
Cũng may Lục Thủy sẽ không nói không thích.
Lục Thủy nhìn Mộ Tuyết, mở miệng hỏi một câu:
“Mộ Tiểu thư đến xem hoa sao?”
Hắn không định dời ánh mắt đi, chỉ cần hắn thích nhìn, Mộ Tuyết ngược lại sẽ an tâm hơn.
Mộ Tuyết gật gật đầu, sau đó đi tới cạnh bụi hoa, kéo váy lên một chút, sau đó nhẹ nhàng từ từ ngồi xuống, dáng vẻ đoan trang ưu nhã.
Nhìn thôi cũng là một loại cảnh đẹp ý vui.
Đang quan sát mấy khóm hoa tươi, Mộ Tuyết đột nhiên khẽ nói:
“Lục Thiếu gia có cảm thấy trước kia ta mặc không đủ đẹp hay không?”
Nàng không quay đầu lại mà vẫn tiếp tục nhìn hoa tươi.
Nghe được vấn đề này, Lục Thủy đứng dậy, đi tới bên cạnh Mộ Tuyết, sau đó cũng ngồi xổm xuống, nói:
“Mỗi ngày khi nhìn thấy Mộ Tiểu thư lần đầu tiên, chẳng khác nào thấy được sự vật xinh đẹp nhất trong ngày.”
Mộ Tuyết hơi sửng sốt, sau đó trầm mặc không nói.
Một lát sau, Mộ Tuyết mới mở miệng một lần nữa:
“Ừm, có thể đẹp hơn không?”
Nàng cảm thấy có một vài bộ quần áo có thể khiến nàng càng xinh đẹp hơn, đương nhiên, có vài bộ quần áo chỉ có thể mặc cho Lục Thủy nhìn.
“Mộ Tiểu thư đã đủ đẹp rồi, lại xinh đẹp hơn nữa, đây không phải là đang làm khó ta sao?” Lục Thủy nói.
Mộ Tuyết nhìn Lục Thủy bên cạnh, tò mò hỏi lại:
“Sao lại khiến Lục Thiếu gia khó xử?”
“Mộ Tiểu thư xinh đẹp hơn nữa, vậy nhìn Mộ Tiểu thư rồi làm sao còn có thể quay lại nhìn đường được?” Lục Thủy nói.
Mộ Tuyết mở to mắt nhìn Lục Thủy một hồi, sau đó lại cúi đầu trầm mặc không nói.
Trong lòng có chút vui vẻ.
Lục Thủy khen nàng, nàng đương nhiên sẽ vui vẻ, nhưng không dám tiếp tục nói, chỉ sợ hắn lại nói cái gì khiến chút vui vẻ này của nàng trở thành tức giận.
Chỉ là nàng nhẹ nhàng di chuyển vị trí, tới gần Lục Thủy.
Nàng khẳng định, Lục Thủy thích nàng, chỉ là không công khai thừa nhận mà thôi.
Đại khái là muốn chờ đến khi thành hôn xong đi.
Nếu như đã thành hôn, nàng hiện tại cũng đã nhảy bổ vào lòng Lục Thủy rồi.
Lần nào cũng phải khắc chế.
Ừm, thứ khắc chế nhiều nhất, hẳn là quả đấm.
Quả nhiên, Lục Thủy vẫn khiến người ta tức giận.
“Lục Thiếu gia, giúp ta tưới chút nước, tốt nhất là dùng hình thức mưa, mưa nhỏ.” Mộ Tuyết quan sát đóa hoa, mở miệng nói.
Chỉ là rất nhanh lại bổ sung thêm một câu:
“Cả những thứ bên cạnh này nữa.”
Lục Thủy không có từ chối, loại chuyện này hắn sẽ không từ chối, nhỡ đâu sau này Mộ Tuyết không dám mở miệng nhờ hắn giúp nữa thì sẽ không tốt.
Về phần giúp mua kem ly, hoặc là mở nắp chai, cái này thì lại khác.
Tách!
Tiếng búng tay vang lên, khu vực Mộ Tuyết chỉ định bỗng xuất hiện mưa phùn.
Khả năng không chế của hắn không tính là quá tốt, nhưng cũng coi là đạt.
Dù sao cũng chỉ ở mức trung bình.
“Còn cả bên này nữa, đất quá cứng.” Mộ Tuyết đi tới một bên khác, nói.
Lần này Lục Thủy không hề dùng pháp thuật, mà trực tiếp lấy ra một cái xẻng nhỏ từ trong pháp bảo trữ vật, nhẹ nhàng xới đất.
Mộ Tuyết nhìn, hơi sửng sốt:
“Lục Thiếu gia sao lại có thứ nào?”
Lục Thủy cũng không ngẩng đầu lên, vừa xới đất vừa đáp:
“Chân Võ cho ta.”
Chân Võ tại sao lại có vật này?
Mộ Tuyết không thể nào hiểu nổi.
Ở kiếp trước, Chân Võ Chân Linh hình như không phải thế này mà?
“Còn chỗ nào không?” Lục Thủy xới xong đất, mở miệng hỏi.
Mộ Tuyết đứng lên, đi tới một khóm hoa độc lập, nói:
“Chỗ này cần tỉa chút lá.”
Lục Thủy lấy ra một cái kéo, đưa cho Mộ Tuyết.
Mộ Tuyết nhìn Lục Thủy.
Lục Thủy hiểu ý, giải thích:
“Cái kéo này ta lấy từ nhà kho ra, cũng tiện cho việc thi thoảng cắt chút lá.”
Mộ Tuyết nhận lấy cái kéo, nhìn chằm chằm, trong lòng bỗng có đáp án.
“Đoạn Hải Trảm Long Tiễn”. Nghĩa trên mặt chữ, có thể cắt biển chém rồng.
Nàng nhỡ rõ lai lịch của cái kéo này phi thường bất phàm, thật sự đã từng cắt qua đầu một con Thần Long.
Ngoại trừ Lục gia, có nhà nào không có việc gì lại để cho đám thế hệ trẻ tùy tiện tiếp xúc với loại bảo vật này?
Thất Lân Long Ngâm Kiếm là di vật của bà nội Lục Thủy thì không nói, nhưng cái kéo này cũng không phải di vật.
‘Chắc là vị trưởng lão nào đó tiện tay ném vào trong kho hàng.’ Mộ Tuyết suy đoán trong lòng.
Dù sao nàng cũng không thể biết được những đồ vật trong kho hàng là do ai cho vào.
Nhưng mà, cái kéo này dùng để cắt lá thật sự rất tốt.
Sau đó Mộ Tuyết liền ngồi xuống, bắt đầu cầm kéo cắt lá cây.
Lục Thủy đứng phía sau nhìn Mộ Tuyết, nhìn Mộ Tuyết chăm sóc hoa cũng là một chuyện vui vẻ.
Bận rộn một hồi, Lục Thủy liền ngẩng đầu nhìn về phía mặt trời đã lên cao, nói:
“Mộ Tiểu thư còn muốn tiếp tục làm việc không?”
Mộ Tuyết hơi nghi hoặc nhìn Lục Thủy, đây là muốn đuổi khách sao?
“Quấy rầy đến Lục Thiếu gia sao?” Mộ Tuyết hỏi.
“Không có.” Lục Thủy lập tức lắc đầu, tiếp tục mở miệng giải thích.
“Tam Trưởng lão bảo ta đến vườn linh dược phía sau núi nhổ cỏ.”
“Lục Thiếu gia lại bị phạt?” Mộ Tuyết khẽ mỉm cười nhìn Lục Thủy.
“Là hỗ trợ.” Lục Thủy nhấn mạnh một câu.
Mộ Tuyết không để ý cái này, mà chỉ nói:
“Vậy ta có thể ở đây tiếp tục làm việc được không?”
-----
Dịch: MB