“Ngày mai xuất phát?” Lục Thủy hỏi.
“Tam Trưởng lão nói như vậy.” Chân Võ đáp.
Mặc dù không biết Tam Trưởng lão nghĩ thế nào, thế nhưng Lục Thủy cũng không thể từ chối, hắn cảm giác một kiếp này Tam Trưởng lão chính là muốn đá hắn ra ngoài mỗi ngày.
Đây là muốn trong vòng nửa năm để hắn đi tất cả các nơi một lần sao?
Nửa năm sau hắn sẽ có gia đình rồi, không thể tùy tiện đi ra ngoài nữa.
Hơn nữa, khi đó nhiệm vụ chủ yếu của hắn sẽ là khiến cho Mộ Tuyết mang thai, cũng sẽ không ai để hắn ra ngoài nữa.
Sau đó Lục Thủy liền để Chân Võ rời đi, Chân Võ vừa mới đi tới cửa viện, Mộ Tuyết liền tới.
“Thiếu nãi nãi.” Chân Võ lập tức tránh sang một bên, để Mộ Tuyết đi vào.
Mộ Tuyết gật đầu, đi vào trong sân nhỏ của Lục Thủy.
Vừa đi vào liền nhìn thấy Lục Thủy đang ngồi trong đình.
“Không quấy rầy Lục Thiếu gia chứ?” Giọng nói của Mộ Tuyết rất nhẹ, cũng rất chậm rãi.
Có, ngươi quấy rầy ta mạnh lên. Lục Thủy thầm trả lời trong lòng.
Nhưng hắn không có ý định nói ra miệng, mà đứng dậy đi về phía Mộ Tuyết, tò mò hỏi:
“Mộ Tiểu thư lại tới chăm sóc hoa sao?”
Trên lý thuyết, ban ngày Mộ Tuyết hẳn là đã làm xong rồi mới đúng, coi như lấy cớ cũng dùng không tốt lắm.
Mộ Tuyết lắc đầu, mở miệng nói:
“Mai ta cần phải về Mộ gia một chuyến, muốn tới đây nói với Lục Thiếu gia một tiếng.
Đại khái phải mất mấy ngày.
Dì Đường bảo ta trở về chuẩn bị vài thứ.”
Mộ Tuyết không nói là về để đo áo cưới.
Con gái nha, dù sao cũng sẽ ngượng ngùng.
“Ngày mai đi luôn?” Lục Thủy có chút bất ngờ.
“Rất gấp sao?”
“Có chút sốt ruột, không thích hợp sao?” Mộ Tuyết hỏi.
Nàng thấy Lục Thủy nhìn có chút khó xử.
“Vừa rồi Chân Võ đến nói với ta rằng Tam Trưởng lão bảo ta ngày mai đi một chuyến tới Kiếm Nhất Phong, cho nên ta đại khái chỉ có thể đưa Mộ Tiểu thư về Mộ gia, làm xong chuyện mới có thể sang đón Mộ Tiểu thư được.” Lục Thủy giải thích.
Mộ Tuyết nghe xong cũng không cảm thấy không vui chút nào, ngược lại còn có chút vui vẻ, ý tứ của Lục Thủy rất rõ ràng, hắn là định đi cùng mình sang Mộ gia, sau đó lại cùng mình trở về.
Thế nhưng giờ hắn có việc trong người, không thể chờ ở Mộ gia được.
“Lục Thiếu gia phải đi tới Kiếm Nhất Phong?” Mộ Tuyết hỏi.
Lục Thủy gật đầu, thuận tiện giải thích:
“Là bởi vì chuyện ở quần đảo Mê Vụ, vì một vài nhân vật lớn đi.”
Mộ Tuyết không hề để ý tới mục đích của Kiếm Nhất Phong, chỉ có chút hiếu kỳ nói:
“Nghe nói Kiếm Nhất Phong có rất nhiều tiên tử kiếm tu, các nàng bình thường đều đặt hết tình cảm lên trên thân kiếm, tích cách có hơi cực đoan, tương đối nguy hiểm.
Lúc Lục Thiếu gia đi nhớ cảnh giác một chút.”
“Mộ Tiểu thư biết thật nhiều.”
Lục Thủy phát hiện câu nói này Mộ Tuyết chưa từng nói qua ở kiếp trước.
Ghi lại.
Nhưng mà hắn cũng không quá để ý nội dung, có thể chỉ là một thông tin vô dụng.
Cái này không có gì đáng để ý, thứ hắn để ý bây giờ chính là chuyện ngày mai.
Ngày mai cần phải đưa Mộ Tuyết trở về, hẳn là sẽ chậm thời gian một chút.
Hơn nữa cũng không biết phải ở lại Kiếm Nhất Phong bao lâu, khó mà nói có thể khiến Mộ Tuyết phải đợi lâu hay không.
“Lục Thiếu gia đã ăn cơm chưa? Nếu như chưa, ta có thể làm một chút cho Lục Thiếu gia.” Mộ Tuyết nói.
Nghe được câu này, Lục Thủy lập tức nói:
“Mộ Tiểu thư có cơm ăn sao? Nếu như không có, ta sẽ không ăn đâu.”
Mộ Tuyết: “...”
Lần trước thật sự là ngoài ý muốn.
Sao cứ nhớ mãi thế.
...
Ngày hôm sau, Lục Thủy và Mộ Tuyết đến tìm Lục Cổ và Đông Phương Lê Âm, chủ yếu là đến để chào tạm biệt.
Đông Phương Lê m đương nhiên lại dặn dò một hồi, thuận tiện sửa sang lại quần áo của Lục Thủy và Mộ Tuyết.
Lục Thủy không nói câu nào, hắn nhìn cha hắn một chút, phát hiện cha hắn đã chuẩn bị mở miệng giáo dục hắn bất cứ lúc nào.
Hắn đã học cách trở nên thông minh hơn, sẽ không cho cha hắn cơ hội.
Về lời nói của mẹ hắn, hắn gật đầu “vâng” là được.
Mộ Tuyết ngược lại rất nghiêm túc lắng nghe.
Chờ Lục Thủy và Mộ Tuyết rời đi xong, Đông Phương Lê Âm mới quay về phía chồng mình, nói:
“Có phải con trai lại gạt ta hay không?”
“Nàng phát hiện?” Lục Cổ nói.
Đông Phương Lê Âm: “...”
--- ---
Kiều gia.
Kiều Càn trốn trong chỗ ở của mình, không hề có dự định đi ra ngoài.
Chỗ ở của hắn ngược lại không bị đổi đi, mặc dù đã trở thành phế vật, nhưng chỗ ở của hắn cũng không hề giống một nơi tu luyện tốt trong tông môn, cho nên hắn không đến mức bị đuổi đi.
Đương nhiên, nếu như bị đuổi đi, hắn có lẽ còn vui vẻ hơn.
Bởi vì như vậy sẽ khiến cho cảm giác tồn tại của hắn hoàn toàn biến mất.
Bây giờ ở nơi này, khó tránh khỏi sẽ có người nhớ tới hắn.
Biết đâu lại rước phiền phức lên người hắn thì sao.
Hôm nay Kiều Càn vẫn ngồi ở trong phòng, giống như trước không có bất kỳ kẻ nào tới quấy rầy hắn.
Hắn cũng không cần ra ngoài làm việc.
Phế vật ra ngoài, có đôi khi rất khiến gia tộc mất mặt.
Chỉ là khiến Kiều Càn ngoài ý muốn chính là, cửa phòng hắn hôm nay đột nhiên bị gõ.
Cốc cốc!
Kiều Càn nhíu mày, ai lại tới tìm hắn?
“Là mẹ.” Lúc Kiều Càn còn đang đoán đông đoán tây, một giọng nói từ bên ngoài đã vang lên, là giọng của phụ nữ.
Trong mắt Kiều Càn hiện lên một tia xấu hổ, lập tức nói:
“Tới đây.”
Cửa vừa mở ra, Kiều Càn liền nhìn thấy một người phụ nữ sắc mặt có chút tái nhợt.
Chính là mẹ ruột của hắn, Kiều Ngọc.
“Mẹ, sao người lại tới đây?” Kiều Càn nhìn mẹ mình, tươi cười nói.
“Con không đến thăm mẹ, mẹ cũng chỉ có thể chạy sang đây xem con.” Nói rồi, Kiều Ngọc liền đi vào trong phòng Kiều Càn, nàng nhìn bốn phía một chút, phát hiện phòng của Kiều Càn có chút tốt, nhưng nàng cũng không để ý quá nhiều, tìm một chỗ ngồi xuống, nói:
“Càn nhi, gần đây con đang sợ cái gì sao?”
“Không có, mẹ quá lo lắng rồi, con thì sợ cái gì, bọn họ cũng chỉ dám nói xấu sau lưng mà thôi.” Kiều Càn có chút “cậy mạnh” nói.
Kiều Ngọc không đi so đo cái này, chỉ nói:
“Hôm nay mẹ đến là muốn nói cho con một chuyện.”
Kiều Càn có chút bất ngờ, hắn không có cách nào xác định được mẹ hắn sẽ nói cái gì.
Nhưng hắn vẫn mỉm cười, nói:
“Mẹ nói đi.”
Kiều Ngọc nhìn Kiều Càn thật sâu một cái, nói ra:
“Cha con có tìm cho con một mối hôn sự.”
Nghe được câu này, Kiều Càn ngây ngẩn cả người, lần này hắn thật sự ngây ngẩn cả người.
Cưới, hôn sự?
Đây là chuyện hắn dù thế nào cũng chưa từng nghĩ tới.
Nhưng rất nhanh hắn liền nhớ tới Lục Thủy.
‘Ừm, ngay cả Lục Thiếu gia cũng không tránh được chuyện này, có một số việc chính là phải chấp nhận, chấp nhận.’ Kiều Càn thầm nói trong lòng.
“Ở trong tu chân giới mà nói, đối phương cũng coi như là một gia tộc lớn.” Kiều Ngọc lại bổ sung một câu.
Nghe được câu này, Kiều Càn cúi đầu.
Câu này đã nói ra, người gả cho hắn kia không phải có vấn đề, thì cũng chính là giống như hắn, một phế vật vô dụng.
Bởi vì gia đình hai nhà ngang nhau, hắn lại là phế vật, cho nên đối phương không thể nào là kiều nữ.
Bọn hắn chỉ là vật phẩm thông gia.
Kiều Ngọc thấy Kiều Càn trầm mặc không nói, hơi thở dài trong lòng, sau đó nói:
“Như vậy cuộc sống của ngươi ở Kiều gia sẽ tốt hơn rất nhiều.”
Kiều Càn hiểu rõ, hắn cũng hiểu rằng nếu như hắn không phải phế vật, vậy hôn sự lần này cũng sẽ không tới phiên hắn.
Kiều Càn cúi đầu, vò vò tay áo trống rỗng, có chút nghẹn giọng nói:
“Con, nghe theo mẹ.”
Hắn chỉ là muốn duy trì cảm giác tồn tại thấp, muốn giúp chính mình sống sót.
Lục Thủy mạnh như vậy, đáng sợ như vậy còn làm thế, hắn thì tính là gì?
Lục Thủy không hiển thánh, hắn tuyệt đối sẽ không ra mặt.
-----
Dịch: MB