Kiếm Lạc liếc nhìn Sơ Vũ, sau đó truyền âm cho hắn:
“Đông Phương Trà Trà khoảng 18 tuổi.”
18 tuổi thì sao?
A!
18 tuổi!?
‘Mẹ nó!’ Sơ Vũ suýt chút nữa thì trực tiếp kêu lên, hắn lập tức nhìn về phía Kiếm Lạc, truyền âm lại:
‘Ngươi không gạt ta đấy chứ? Cô bé trước mắt này thật ra lại là một yêu nghiệt?’
Kiếm Lạc không muốn trả lời, tin hay không thì tùy.
Viết tiểu thuyết chính là có bệnh.
‘Kể cả Đông Phương Trà Trà là yêu nghiệt, nhưng không có nghĩa biểu đệ của nàng cũng là yêu nghiệt, ta cảm thấy bọn ta hẳn là vẫn sẽ có tiếng nói chung.’ Sơ Vũ cẩn thận suy nghĩ một chút, đưa ra kết luận.
Dù sao thì là anh em ruột cũng không có nghĩa thiên phú sẽ như nhau.
Ví dụ như Kiếm Khởi và Kiếm Lạc.
Kiếm Lạc mặc dù lợi hại, nhưng so với Kiếm Khởi vẫn kém hơn rất nhiều.
Lúc này, đột nhiên Đông Phương Trà Trà giơ tay lên, nói:
“Các ngươi đã nói chuyện xong chưa?”
Sơ Vũ: “...”
Yêu nghiệt thật là đáng sợ, bọn hắn truyền âm mà cũng biết.
Đông Phương Trà Trà chỉ là cảm thấy hai người kia nhìn nhau như vậy, hẳn là đang nói chuyện.
Rời nhà ra ngoài thì phải chuẩn bị tốt lễ phép cơ bản, không nên cho người ta thêm phiền phức, không nên ảnh hưởng đến người khác.
Điều này nàng vẫn luôn nhớ kỹ.
Sau khi có được khẳng định của Sơ Vũ, Đông Phương Trà Trà mới nói:
“Một ngày nữa bọn họ tới, ta liền giới thiệu với các ngươi.”
Nàng đương nhiên biết biểu đệ Lục Thủy cũng tới.
Chị dâu nói cho nàng biết.
Sơ Vũ và Kiếm Lạc có chút ngoài ý muốn, không nghĩ tới biểu đệ của đối phương thế mà cũng tối.
Có điều đến lúc đó nhìn một chút cũng không có gì.
Trò chuyện vui vẻ, nhỡ đâu còn có thể có chút linh cảm.
Đúng, gần đây Sơ Vũ lại kẹt văn, đi lấy tài liệu mặc dù có chút linh cảm, nhưng không duy trì được bao lâu.
Nếu không thì hắn đi tản bộ cùng với Kiếm Lạc Kiếm Khởi ở chỗ này làm gì.
Không bằng về sớm thức đêm gõ chữ.
Mà mười ngày tới là sắp khai giảng, hắn còn phải đọc sách.
Rất bận bịu.
Mùa tốt nghiệp, đọc xong hắn lại phải đi học đại học năm 1.
--- ---
Giữa trưa ngày hôm sau, Lục Thủy vẫn còn ngồi trên xe lửa.
Nhưng cũng chỉ còn cách Kiếm Nhất Phong một trạm sau cùng.
Lục Thủy nhìn ra ngoài cửa sổ, khép sách lại.
Xe lửa bây giờ đang ở trên bầu trời, trong rừng cây phía dưới có hung thú cường đại, nếu như trên mặt đất có phát ra bất kỳ âm thanh, hoặc là động tĩnh gì đều dễ dàng kinh động hung thú.
Cho nên chỉ có thể đi đường không.
“4.5, mấy ngày nữa là có thể lên 4.6, cách ngũ giai còn có hơn 10 ngày.”
Lục Thủy có chút chờ mong lên ngũ giai, bởi vì chỉ có lên ngũ giai rồi, hắn mới có thể biết muốn tấn thăng lục giai phải mất bao nhiều thời gian.
Tình huống ở kiếp trước không thể tham khảo được.
Chỉ có đạt đến cảnh giới thì mới có thể biết được tình huống đằng sau.
“Cũng may không cần chờ quá lâu.” Lục Thủy thầm nói.
Lục Thủy nhìn ra ngoài một hồi, phát hiện phía nơi xa xuất hiện một ngọn núi lớn, ngọn núi này đứng sừng sững ở đó, nhìn giống như một thanh kiếm sắc.
“Kiếm Nhất Phong?”
Nhìn thấy ngọn núi này, trong lòng Lục Thủy xuất hiện một nghi vấn nho nhỏ.
Kiếm Nhất Phong có quan hệ với Kiếm Nhất sao?
“Các ngươi có biết lai lịch của Kiếm Nhất Phong không?” Lục Thủy đột nhiên hỏi.
Người hắn hỏi đương nhiên là Chân Võ và Chân Linh phía sau hắn.
Chân Võ mở miệng nói:
“Theo như trong ghi chép, Kiếm Nhất Phong là tông môn do một vị tán tu thành lập.
Nghe nói rất lâu trước đó, có một vị tán tu ngồi ở Kiếm Nhất Phong ngộ được Kiếm Đạo, cuối cùng liền khai tông lập phái ở chỗ này.
Về phần tại sao lại lấy tên là Kiếm Nhất Phong.
Nghe nói là vì hắn đã nói cho người đến sau rằng, con đường Kiếm Đạo không có đỉnh phong, nếu có, vậy đó là ở Kiếm Nhất Phong bọn hắn.”
‘Chuyện xưa rất phổ biến, rất có ngụ ý ủng hộ lòng người, nhưng không liên quan đến Kiếm Nhất.’ Lục Thủy suy nghĩ.
Nhưng hắn cũng không có nghĩ nhiều, lúc này, xe lửa đã bắt đầu hạ xuống.
Đến nơi, bọn hắn cũng nên xuống xe rồi.
Sau đó xe lửa ngừng lại, đã đến Kiếm Nhất Phong.
Lục Thủy đi ra khỏi xe lửa, người xuống xe cũng không ít.
Đại khái đều là vì đáp lời mời của Kiếm Nhất Phong, người Kiếm Nhất Phong mời lần này cũng không ít, có lẽ chỉ cần đi qua quần đảo Mê Vụ thì sẽ đều ở trong danh sách mời.
Lúc Lục Thủy vừa đi ra khỏi xe lửa, cách đó không xa, Kinh Hải và Đạo Tông Vũ Niết cũng đi ra.
Kinh Hải nhìn thấy Lục Thủy thì có chút ngoài ý muốn, khẽ nói:
“Thiếu gia Lục gia cũng ở đây.”
Đạo Tông Vũ Niết đương nhiên biết Kinh Hải có ý gì.
Lúc bọn hắn rời khỏi quần đảo Mê Vụ đã lập tức đi điều tra bên Trùng Cốc, kết quả khiến bọn hắn có chút khó tiếp nhận.
Trùng Cốc thân là thế lực cao cấp, lại bị hủy mất một nửa dưới một kiếm của người khác, thậm chí còn không dám có bất kỳ lời oán giận nào.
Mà cách tông môn đỉnh cấp khác thế mà cũng không có bất kỳ phản ứng gì.
Mặc kệ là Đạo Tông, Kiếm Nhất Phong hay là Xảo Vân Tông, tất cả đều một bộ không liên quan đến mình.
Các thế lực khác thì hoặc ít hoặc nhiều đều có chút ngoài ý muốn và bạo động.
Điều này thể hiện trực tiếp một việc, sự cường đại của Lục gia chỉ có một bộ phận người cấp cao nhất mới biết được.
Mà loại tình huống này tuyệt đối không phải lần đầu tiên.
Kinh Hải càng ngày càng không thể nào hiểu được Lục gia.
Đương nhiên, bây giờ có cho hắn mười cái lá gan hắn cũng không dám đi trêu chọc Lục gia.
Mặc dù nói là mâu thuẫn giữa tiểu bối với nhau, vấn đề sẽ không quá lớn.
Nhưng dĩ hòa vi quý.
Sau đó, bọn hắn liền đi về phía Kiếm Nhất Phong, đi xem một chút xem Kiếm Nhất Phong rốt cuộc là muốn làm gì.
...
Lục Thủy đi tới chân núi Kiếm Nhất Phong, hắn ngẩng đầu nhìn, phát hiện nơi này cũng không có ai ngự kiếm phi hành.
Kiếm Nhất Phong có không ít người tam giai đã có thể ngự kiếm phi hành, không đem ra khoe khoang thì thật đáng tiếc.
Nói thật, Lục Thủy chưa bao giờ thể nghiệm qua nhị giai ngự kiếm phi hành.
Lúc hắn nhị giai cũng không thể ngự kiếm phi hành, một kiếm này không có cách nào làm, kiếp trước lại càng không có khả năng.
Lục Thủy lắc đầu, không nghĩ nhiều nữa, Đông Phương Tra Tra mà thôi.
Chỉ cần không phải Mộ Tuyết lúc nhị giai có thể ngự kiếm phi hành là được, nếu không về sau lúc cãi nhau lại phải nói chuyện này.
Lúc Lục Thủy nghĩ đến đây, người của Kiếm Nhất Phong đột nhiên bước đến ngăn cản hắn.
“Đạo hữu có thư mời không?” Một vị tu sĩ hỏi.
Lục Thủy nhìn vị tu sĩ này, là một nam thanh niên, tu vi nhị giai, dáng vẻ rất bình thường.
Lục Thủy không nói gì, mà chỉ giơ tay sang phía bên cạnh.
Tay hắn vừa vươn ra, Chân Võ liền đặt thư mời vào trên tay Lục Thủy.
-----
Dịch: MB