Két!
Cửa gỗ bị mở ra từ bên trong.
Trong nháy mắt khi khe cửa vừa xuất hiện, ánh sáng vàng chói lọi tỏa ra bốn phía, phật quang tràn ngập.
Toàn bộ dãy núi lâm vào yên tĩnh, toàn bộ sinh linh đều nằm rạp trên mặt đất.
Giống như có tồn tại gì đó rất bí ẩn xuất hiện.
Chuyện dị thường này kéo dài một hồi lâu.
Cuối cùng ánh sáng tán đi hết, phật quang bình ổn lại.
Cửa lớn của đền Lâu La hoàn toàn được mở ra, mà người mở cửa là một vị hòa thượng.
Vị hòa thượng này nhìn trang nghiêm đứng đắn, nhưng dưới mắt lại có một vết sẹo, vết sẹo này khiến cho hắn nhìn thêm vẻ hung dữ.
Lâu La Cổ Phật, thức tỉnh từ trong giấc ngủ mê vô tận.
Hắn không lựa chọn mở ra kiếp sau, cho nên lượng thực lực bị hao tổn cũng không nghiêm trọng lắm.
Mặc dù không đạt được trạng thái đỉnh phong, thế nhưng cũng không phải người mà Tâm Hỏa Cổ Phật có thể so sánh được.
Có thể nói hắn hiện tại là vị bảo toàn thực lực được nhiều nhất trong số những người cùng cấp từ thời Viễn Cổ.
Tinh Ti, Chiến Thần của Tiên Đình, và Thái Dương Thần, Nữ Thần Băng Hải, Quang Minh Thần của Thần Chúng, không một vị nào có thể so sánh được với hắn.
Phương thức này cũng kèm theo nhiều rủi ro hơn, một khi Lâu La tự nổi lên ngoài ý muốn thì rất có thể sẽ thân tử đạo tiêu.
Nhưng chưa từng có bất kỳ chuyện ngoài ý muốn nào xuất hiện với hắn.
Lâu La đi ra khỏi chùa miếu, hắn từng bước đi trong núi rừng, phật quang bắt đầu ngưng tụ quanh thân, sức mạnh đang từng bước khôi phục.
Lúc hắn đi trên con sông nhỏ thì sức mạnh của hắn đã thông thuận.
Phật quang không còn tràn ra ngoài.
Sức mạnh được ổn định lại.
Trầm mặc một lát, Lâu La nhìn về phía chân trời.
“Khổ Hải Phật Môn mở ra, xem ra các Cổ Phật khác đã thức tỉnh trước một bước rồi.”
“Đã như vậy, ta liền đi một chuyến đến Đạo Tông trước.”
“Lần này không thể để cho truyền thừa của Kiếm Nhất làm hỏng việc.”
Tiếng nói của Lâu La chậm rãi vang lên.
Sau đó, hắn ở trên sông nhỏ bước ra một bước, biến mất ngay tại chỗ.
Lúc này, dãy núi Lôi Minh mới trở lại bình thường.
Phía trên Đạo Tông, hình bóng của Lâu La chậm rãi xuất hiện.
Chẳng qua khi hắn vừa mới xuất hiện thì lập tức cảm giác được có người đi ra từ Đạo Tông.
Rất nhanh sau đó, một vị lão giả xuất hiện phía trước mặt hắn.
“Xin hỏi thí chủ, nơi này có phải là Đạo Tông không?” Lâu La tuyên một câu phật hiệu, hỏi.
Lão giả của Đạo Tông nhìn Lâu La, bình tĩnh nói:
“Vâng, đại sư có việc gì sao?”
Sắc mặt Lâu La không hề thay đổi, mở miệng nói:
“Vậy vì sao không thấy truyền thừa của Kiếm Nhất?”
Chân mày lão giả của Đạo Tông cau lại:
“Ta không rõ ý của đại sư.”
Lâu La trầm mặc một lát, lập tức hiểu ra:
“Thì ra là thế, Đạo Tông hiện tại không phải là Đạo Tông của Kiếm Nhất.”
“Đại sư có ý gì?” Lão giả Đạo Tông lại mở miệng hỏi.
Thật ra ông cũng từng được nghe nói về Kiếm Nhất, nhất là lúc kiếm đạo vô thượng mở ra, ông cũng có nhận được tin tức.
Thế nhưng từ đầu đến cuối đều không tra ra được người tên Đạo Tông Kiếm Nhất này.
Nhưng từ những lời hòa thượng này nói, hắn biết được một vài thứ.
Đạo Tông, là của Kiếm Nhất.
“Nếu đã thành quá khứ, đương nhiên không cần phải nói ra.” Lâu La tuyên một câu phật hiệu, sau đó liền cáo từ:
“Quấy rầy thí chủ rồi.”
Tiếng nói vừa dứt, Lâu La liền biến mất tại chỗ.
Hắn định quan sát tu chân giới hiện tại một chút trước, sau đó trở về Khổ Hải Phật Môn, tọa trấn Khổ Hải Phật Môn.
Hắn tin tưởng có hắn ở đó tọa trấn Phật Môn, Tiên Đình và Thần Chúng chắc chắn sẽ rơi vào thế yếu.
Đến lúc đó, Phật Môn có thể quang minh chính đại nhập thế phát triển, tranh thủ cho những người khác trở về sớm hơn.
Mà Thần Chúng và Tiên Đình vẫn có hạn chế lớn như thế.
Lão giả Đạo Tông nhìn Lâu La biến mất, cau mày lại.
“Người của Phật Môn sao?”
Sau đó, lão giả Đạo Tông cũng biến mất ngay tại chỗ.
Ông có thể cảm giác được đối phương không đi quá xa.
Lão giả Đạo Tông cảm thấy, nếu hòa thượng này có thể đi thăm hỏi Lục gia một chút thì không thể nào tốt hơn được nữa.
--- ---
“Ngươi thật sự muốn đi Kiếm Nhất Phong?” Ma tu Hòa Vũ Diệp nhìn về phía Lịch Thiên Xích, hỏi.
“Đi nhìn chút việc đời, có cái gì không tốt à?
Đánh không lại, trốn cũng không có vấn đề gì.
Hơn nữa chúng ta cũng coi như đã cảm ngộ qua kiếm đạo vô thượng, vấn đề không lớn.
Quan trọng nhất là...” Lịch Thiên Xích vung vẩy thư mời trong tay, nói:
“Chúng ta đã đồng ý lời mời.”
“Đó là Lưu Hỏa.” Ma tu Hòa Vũ Diệp nói.
Lịch Thiên Xích lấy ra mặt nạ từ bên trong pháp bảo trữ vật, sau đó đeo lên, rất nhanh sau đó, cả người hắn đã bị áo bào đen bao phủ:
“Hiện tại, ta cũng có thể là Lưu Hỏa.
Muốn thực lực có thực lực, muốn thần bí có thần bí.”
Ma tu Hòa Vũ Diệp: “...”
Nàng rất muốn hỏi một chút, bọn họ tại sao đột nhiên phải chia ra ngoài.
Còn không phải bởi vì Lưu Hỏa chọc vào Tiên Đình, có khả năng liên lụy tới bọn họ sao!
Bây giờ tên ăn phân này thế mà đi chủ động đóng vai thành Lưu Hỏa.
Có khác gì tự đưa tới cửa không chứ?
“Không nên hiểu lầm.” Lịch Thiên Xích chân thành nói.
“Lưu Hỏa có thể đã chọc vào Tiên Đình làm liên lụy tới chúng ta, chúng ta vì sao không thể giúp hắn đánh chút quan hệ với Kiếm Nhất Phong?
Có qua có lại?”
“Kiếm Nhất Phong có chó không?” Ma tu Hòa Vũ Diệp đột nhiên hỏi.
“Vấn đề này có hơi khó, vào xem là biết.” Lịch Thiên Xích có chút bối rối nói.
Ma tu Hòa Vũ Diệp cũng mang mặt nạ lên, tiếp đó, áo báo đen bao trùm lấy cả người nàng.
“Đúng rồi, ta dùng thân phận gì?” Ma tu Hòa Vũ Diệp hỏi.
“Đương nhiên là tùy tùng.” Lịch Thiên Xích nói.
Ma tu Hòa Vũ Diệp: “Ha ha.”
Dựa vào tình huống trước mắt của bọn họ mà nói, vốn hẳn là đang dạo chơi khắp nơi.
Cho nên đến Kiếm Nhất Phong là một lựa chọn tốt.
Chuyện lớn khẳng định là không dám chọc, Kiếm Nhất Phong dù sao cũng không phải là một thế lực bình thường, bọn họ ở đó làm loạn rất dễ không có đường về.
Đả chút náo chút, vậy vấn đề liền không lớn.
Tên ăn phân kia, đại khái tới lại là hết ăn lại uống.
--- ---
Lục Thủy vẫn ngồi tại chỗ xem sách, Chân Võ Chân Linh đã thay phiên nhau đi về phía trước được một khoảng.
Bọn hắn vẫn luôn là một người ở bên cạnh Lục Thủy bảo hộ, một người đi về phía trước, coi như tự huấn luyện chính mình.
Ngũ giai đối với bọn hắn mà nói, còn có chút xa, nhưng trải qua dạng huấn luyện này, ngũ giai sẽ càng ngày càng gần.
Thiếu gia bọn hắn không biết đã thăng được bao nhiêu cấp, bọn hắn lại chậm chạp mãi không bước lên được ranh giới ngũ giai.
Hổ thẹn với vun trồng của Thiếu gia.
Phải biết rằng, nhờ vào Thiếu gia, bọn hắn đã gặp không biết bao nhiêu kỳ ngộ.
Trà Trà Tiểu thư cũng đã lên tam giai, bọn hắn lại vẫn nhảy nhót ở tứ giai.
Đừng để đến lúc Trà Trà Tiểu thư lên tứ giai, bọn hắn lại vẫn chưa lên được ngũ giai.
------
Dịch: MB