Đạo Lữ Hung Mãnh Của Ta Cũng Trùng Sinh ( Dịch Full )

Chương 533 - Chương 533: Ai Dám Nói Hắn Là Lưu Hỏa Giả? 2

Chương 533: Ai Dám Nói Hắn Là Lưu Hỏa Giả? 2 Chương 533: Ai Dám Nói Hắn Là Lưu Hỏa Giả? 2

Cuối cùng Lục Thủy khép sách lại.

Không cần biết là như thế nào, hắn cũng cần phải đi ra xem một chút, có một số việc cần phải chuẩn bị một chút, đề phòng những người này giao chiến.

Dù sao người của Phật Môn đang đến gần này, rất có thể là một vị Cổ Phật.

‘Xem ra lời Lạc Phong nói đại khái là có liên quan tới người này rồi.’

Lục Thủy suy đoán trong lòng.

“Ra ngoài đi.” Lục Thủy đứng dậy đi ra ngoài.

Chân Võ Chân Linh lập tức dừng ma luyện, đi theo ra ngoài.

Chưa đi được hai bước đã nhìn thấy Đông Phương Tra Tra vẫn đang bò trên mặt đất, Lục Thủy lựa chọn không nhìn, trực tiếp đi ngang qua.

Để nàng tiếp tục bò đi.

Đông Phương Trà Trà thấy người đến, liền đưa tay bắt lấy góc quần Chân Linh, có chút khó chịu nói:

“Chân Linh, kéo ta một cái.”

Chân Linh nhìn Lục Thủy một chút, phát hiện Lục Thủy không để ý, liền ngồi xuống kéo theo Đông Phương Trà Trà, thuận tiện mang theo Đông Phương Trà Trà ra khỏi Kiếm Ý Trì.

Trà Trà Tiểu thư mặc dù đầu óc không quá sáng sủa, nhưng không khiến người ta chán ghét.

...

Vừa mới ra khỏi kết giới, Đông Phương Trà Trà liền nhẹ nhàng thở phào, cuối cùng cũng an toàn ra được bên ngoài.

Đông Phương Trà Trà sáng tỏ, lấy toàn bộ linh thạch trên người mình ra, sau đó định đặt trên tay biểu đệ Lục Thủy.

“Một bàn tay không đủ cầm.” Đông Phương Trà Trà nhỏ giọng nhắc nhở Lục Thủy.

Lục Thủy: “...”

Hắn thiếu chút linh thạch này sao?

“Cho ta Nhục Thực Hoa.” Lục Thủy nói.

Người của Phật Môn muốn tới, Nhục Thực Hoa đối với hắn mà nói có lẽ có chỗ dùng.

Cho nên chỉ có thể tạm lấy lại từ chỗ Đông Phương Tra Tra.

“A, chờ chút nha.”

Cất linh thạch đi, tiết kiệm được thật nhiều tiền.

Sau đó Đông Phương Trà Trà giơ tay đưa lên trên đầu, tiếp đó Đậu Nha liền bị nàng bắt xuống.

Gần đây nàng đã có kinh nghiệm cầm Đậu Nha, chỉ một lát là có thể lấy được xuống, trước đó phải giằng co rất lâu.

“Cho này.” Đông Phương Trà Trà đưa Đậu Nha cho Lục Thủy.

Lục Thủy cầm lấy Đậu Nha đặt lên vai, lúc này Đậu Nha đang hướng về phía Đông Phương Trà Trà chảy nước miếng.

Đông Phương Trà Trà động tay, giúp Đậu Nha quay người, để nó nhìn cổ biểu đệ Lục Thủy chảy nước miếng.

Như vậy nàng mới có cảm giác an toàn, nó cứ luôn nhìn nàng chảy nước miếng như vậy, khiến người ta cảm thấy khi Đậu Nha trưởng thành sẽ một ngụm ăn hết nàng.

“Đông Phương đệ đệ có rảnh không, có người nói hắn cũng biết Tà Vương Chân Nhãn, nói hắn và ngươi có khả năng có tiếng nói chung.” Đông Phương Trà Trà tò mò hỏi một câu.

“...”

“Không rảnh.” Lục Thủy không hề nghĩ ngợi trực tiếp từ chối.

Đường đường là một tu chân giả, không làm việc đàng hoàng, đi nói lung tung cái gì.

Rời nhà ra ngoài nếu như bị biết được thì sao, không cần mặt nữa đúng không?

Sau đó Lục Thủy định nhìn quanh bốn phía, mà người của Phật Môn kia, hẳn là đã nhận ra nơi này.

Thật sự là phiền phức.

Có điều một vị Cổ Phật, hẳn là biết rất nhiều thứ.

Đáng tiếc không đánh lại, nếu không hắn đã trực tiếp bắt người tra hỏi rồi.

Đông Phương Trà Trà nhìn xung quanh một vòng, sau đó liền chạy đi tìm Hương Dụ.

Nhân cơ hội tốt, vứt bỏ Đậu Nha.

--- ---

Khổ Hải Phật Môn.

Tâm Hỏa Cổ Phật mở mắt ra, hắn quay đầu nhìn sang bên cạnh.

Đài sen bên kia phát ra ánh sáng nhàn nhạt, nhìn như từ ảm đạm trở nên sống động.

“Lâu La Cổ Phật đã tỉnh lại, nhưng sao vẫn còn chưa trở về?” Tâm Hỏa Cổ Phật thắc mắc.

Rất nhanh hắn liền có suy đoán, Lâu La Cổ Phật lấy chiến chứng phật quả.

Hắn bây giờ rất có khả năng đã đi thanh lý một vài nguy cơ tiềm ẩn.

“Lâu La Cổ Phật mặc dù lấy chiến chứng phật quả, nhưng hắn không phải là người dễ xúc động, hẳn là sẽ không xuất hiện chuyện ngoài ý muốn gì.” Tâm Hỏa Cổ Phật cũng không lo lắng.

Chỉ cần không nổi xung đột với Lục gia, dựa vào thực lực của Lâu La Cổ Phật, mặc dù chưa trở lại đỉnh phong, người của tu chân giới bây giờ tuy là có thể đánh bại hắn, nhưng chắc chắn không có khả năng giết chết hắn được.

Những cái này Tâm Hỏa Cổ Phật nhìn ra được sau khi quan sát đài sen của Lâu La.

Sau đó Tâm Hỏa Cổ Phật lại nhắm mắt lại, không quá ba ngày sau, Lâu La Cổ Phật tất nhiên sẽ trở về.

Đến lúc đó Khổ Hải Phật Môn sẽ hoàn toàn thoát khỏi cục diện yếu thế hiện tại.

...

Lâu La Cổ Phật đi hơn một ngày ở tu chân giới, hắn phát hiện tu chân giới bây giờ thật quá yếu quá yếu.

Thật sự không có cách nào so sánh được với thời đại của bọn hắn trước kia.

Đi một đường, đến người có thể phát giác được tồn tại của hắn cũng không có, chứ đừng nói tới người đáng để hắn động thủ.

“Có chút thất vọng.”

“Thời đại không có cường giả, lại là thời đại được ghi lại trong Vị Lai Kinh.”

Một nhóm người bọn hắn bắt đầu thức tỉnh, cơ bản đều bắt nguồn từ Vị Lai Kinh.

Cho nên đây tất nhiên là thời đại được ghi lại trong Vị Lai Kinh.

“Đạo Tông mặc dù vẫn còn, nhưng truyền thừa đã sớm bị đứt đoạn, người của tông môn đó thậm chí còn không biết bắt nguồn của mình.”

“Chỉ còn cái tên Đạo Tông mà thôi.”

Phải biết rằng, vào thời kỳ Viễn Cổ, bất kể là ai cũng đều phải thừa nhận sự cường đại của Đạo Tông.

Lâu La Cổ Phật chắp tay trước ngực, bước đi trên bầu trời.

Hắn đã đi tới rất nhiều nơi, quyết định sau khi hừng đông thì sẽ trở về Khổ Hải Phật Môn.

Chỉ là hôm nay đêm đen vừa mới đến, hắn lại ngoài ý muốn cảm giác được một cỗ kiếm ý.

“Kiếm tu?”

“Có khí tức yếu ớt của kiếm ý từ Kiếm Nhất.”

“Không đúng, có truyền thừa của Kiếm Nhất.”

Sau khi cảm giác được, Lâu La cũng không có quá nhiều kinh ngạc, ngược lại có chút hài lòng.

Tìm được rồi.

Nếu như không có, hắn ngược lại sẽ cảm thấy không an lòng.

Truyền thừa của Kiếm Nhất chất chứa quá nhiều sự ngoài ý muốn.

Nhìn thấy tất cả, Lâu La giơ lên một ngón tay cái, trực tiếp ấn xuống một chưởng.

Cũng không phải là một chưởng rất mạnh, nhưng có thể khiến cho người ta không cách nào đề phòng.

...

Lịch Thiên Xích vẫn còn đang tiến lên, hắn không lập tức đi đến cùng, mà là chậm rãi đi từng bước.

Bộ dáng vẫn phải giả mạo, nếu không nhỡ đâu bị phát hiện mình là Lưu Hỏa giả, vậy không tốt lắm.

“Ta cảm thấy nếu như là Lưu Hỏa thật, hắn hẳn sẽ không lãng phí nhiều thời gian như vậy đâu?” Lịch Thiên Xích bỗng cảm thấy mình có lẽ đã làm sai rồi.

“Ngươi vui vẻ là được.” Ma tu Hòa Vũ Diệp bình tĩnh nói.

Nhưng trước mặt Hợi Vu Kiếm quả thực có thể.

Có chút thu hoạch cũng không tệ.

Còn có thể quan sát tân tú của tông môn người khác.

Thế hệ trẻ tuổi ở chỗ này có không ít người xuất sắc.

Tông môn bọn hắn không có cách nào mở rộng chiêu mộ như các tông môn bình thường khác.

Dù sao sơn môn cũng bị đổi thường xuyên.

-----

Dịch: MB

Bình Luận (0)
Comment