Đạo Lữ Hung Mãnh Của Ta Cũng Trùng Sinh ( Dịch Full )

Chương 539 - Chương 539: Nắm Chặt Kiếm Chẳng Khác Nào Cầm Toàn Thế Giới 1

Chương 539: Nắm Chặt Kiếm Chẳng Khác Nào Cầm Toàn Thế Giới 1 Chương 539: Nắm Chặt Kiếm Chẳng Khác Nào Cầm Toàn Thế Giới 1

Lịch Thiên Xích nói xong câu đó thì không nhiều lời nữa.

Cần chừa chút không gian cho những người này tưởng tượng.

Lúc này, cả đám người đều đang nghĩ lại.

“Đúng rồi, vừa rồi Lưu Hỏa, không đúng, vị tiền bối của Ẩn Thiên Tông này nói còn có một người có thể cứu chúng ta, chính là chỉ Lưu Hỏa sao?”

“Nói như vậy là Lưu Hỏa đã sớm biết sẽ có cường giả tới đây, liền để người kia vào đây trước?”

“Hẳn là vậy, cũng không biết Lưu Hỏa muốn làm gì.”

“Bất kể nói thế nào, chúng ta cũng nhờ vậy mà trốn được một kiếp.”

“Đúng vậy đó, có điều loại chiến đấu cấp bậc này, Lưu Hỏa cũng có thể tham dự vào sao?”

Chuyện này đối với bọn hắn mà nói hoàn toàn không có cách nào lý giải.

Lịch Thiên Xích để mặc cho những người này nói, dù sao thì hắn hiện tại cũng chỉ có thể im lặng, chờ chuyện ở đây kết thúc xong thì trực tiếp rút lui.

Nhưng biểu hiện của Lưu Hỏa quả thật khiến cho hắn có chút ngoài ý muốn, Lưu Hỏa này đã khiến hắn ngoài ý muốn rất nhiều lần.

Cũng quen rồi.

“Năng lực ứng biến của ta mạnh chứ?” Lịch Thiên Xích truyền âm cho ma tu Hòa Vũ Diệp.

Ma tu Hòa Vũ Diệp bình tĩnh nói:

“Mất mặt.”

“Không ai biết chúng ta là ai mà.” Lịch Thiên Xích nói ra.

Hiện tại cơ bản không ai có thể xem thấu hình dạng lúc đầu của bọn hắn, cho nên mất mặt hay không, không ai biết.

“Ha ha.” Ma tu Hòa Vũ Diệp lạnh lùng nói:

“Thân phận giả đã bại lộ, giờ ngươi định gây phiền toái cho Lưu Hỏa thế nào?”

“Để ta mở rộng dạ dày.” Lịch Thiên Xích lấy một quả táo ra, nói.

“...”

Quả nhiên, vẫn chỉ có hết ăn lại uống.

...

“Là Lưu Hỏa, ta đã nói người trước đó là giả rồi, cái người trên người có lửa kia mới là thật.” Đông Phương Trà Trà mở miệng nói.

Chân Linh nhất thời không nói gì, luôn có cảm giác bởi vì Trà Trà Tiểu thư, cho nên Lưu Hỏa mới có thêm tiêu chí mang lửa trên thân.

Nhưng Thiếu gia bọn họ đã xuất thủ, chuyện này đối với bọn họ mà nói cũng là chuyện thật sự không tốt.

Bởi vì bọn họ không biết Thiếu gia muốn làm cái gì.

Trước đó đánh thất giai đã gần như sắp chết, mà người bây giờ này còn là người chỉ một ngón tay đã có thể đè chết thất giai.

Bọn họ làm sao có thể an tâm được.

Cho nên Chân Linh cũng đã chuẩn bị sẵn sàng gọi điện thoại bất cứ lúc nào.

Nếu như Thiếu gia xảy ra chuyện, bọn họ không đảm đương nổi.

...

Lúc đám người Kiếm Khởi nhìn về phía kiếm minh, bọn hắn đã biết người đáp ứng lời mời đến kia là Lưu Hỏa giả.

Nhưng không nghĩ tới Lưu Hỏa thật thế mà cũng tới.

Điều này khiến bọn hắn rất giật mình.

“Lưu Hỏa đúng là rất mạnh, nhưng hắn thật sự có thể chi phối chiến cuộc sao?” Kiếm Lạc nhìn về bóng người Lưu Hỏa, nói.

“Về sau lúc đùi ở trước mặt, ngươi phải nhớ kỹ mình chỉ là người câm điếc.” Sơ Vũ nói.

Kiếm Lạc không muốn để ý tới Sơ Vũ.

Lúc này, khỉ nhỏ đang run rẩy trốn dưới mái tóc dài của Kiếm Lạc, nó rất sợ hãi.

Người trên trời thật sự quá quá mạnh, thân là Thông Linh Minh Hầu, sức quan sát của nó cực kỳ mạnh.

Kiếm Khởi cũng nhíu mày:

“Chênh lệch quả thực rất lớn, không biết đạo hữu Lưu Hỏa định làm gì.”

Bọn hắn biết Lưu Hỏa rất mạnh, nhưng còn chưa mạnh bằng hai vị trên trời kia.

Nhưng bản thân Lưu Hỏa vốn rất kỳ quái, hắn dường như chính là một kỳ tích, làm được chuyện mà vô số người không có cách nào làm được.

Có lẽ thật sự có thể có biện pháp nào đó.

...

Lục Thủy thu lại tay vừa đụng vào thanh kiếm đá kia.

Hắn đứng ở chỗ này vốn không có người phát hiện, nhưng vì để thu hút sự chú ý của người trên không trung, hắn không thể không khiến tất cả mọi người chú ý đến mình.

Mà việc hắn làm, chính là khiến thanh kiếm bên cạnh này phát ra âm thanh, khiến cho tất cả mọi người đều biết hắn đang đứng ở chỗ này.

Lúc Lục Thủy thu tay lại, tất cả mọi người đều nhìn sang.

Người của Kiếm Nhất Phong đương nhiên đều nhìn thấy hắn, nhưng rất nhiều người đều không biết hắn là ai, thậm chí còn chưa từng nghe nói tới.

Trong ánh mắt bọn họ mang theo kinh ngạc, mang theo nghi hoặc, mang theo cảnh giác.

Đương nhiên, Lục Thủy không để ý đến những người này, những người này không rảnh đi làm khó hắn.

Người Lục Thủy để ý là Nam Xuyên ở trên trời kia.

Lúc này, Nam Xuyên cũng nhìn thấy Lục Thủy toàn thân là lửa.

Hắn hơi nghi hoặc, càng chấn kinh nhiều hơn.

Nghi ngờ vì không biết người này là ai, chấn kinh vì, đối phương thế mà đứng ở vị trí năm đó hắn từ bỏ kiếm.

Mà tiếng vang truyền đến vừa rồi kia, là từ thanh kiếm trước đây của hắn.

Đối phương làm sao làm được?

Lâu La đương nhiên cũng nhìn thấy Lục Thủy.

“Người này mặc dù đặc biệt, nhưng sức mạnh cũng không quá lớn.

Cũng không có truyền thừa của Kiếm Nhất.”

...

“Hắn muốn làm gì?

“Đúng đấy, đột nhiên ngoi đầu lên như vậy không phải là đang kéo cừu hận sao?”

“Người này đi lên đó lúc nào vậy?”

Rất nhiều người của Kiếm Nhất Phong nhất thời đều có chút nghi hoặc.

Ngay trong lúc tất cả mọi người đều đang nghi ngờ, một âm thanh thật lớn đột nhiên truyền ra từ trên ngọn núi:

“Tiền bối vì sao không xuất kiếm?”

Lục Thủy nhìn Nam Xuyên, hắn cần giao lưu với Nam Xuyên, sau đó để Nam Xuyên xuất thủ.

Hắn không thể làm đối thủ của Cổ Phật kia được.

Đương nhiên, để phòng ngừa Cổ Phật kia đến đánh giết hắn, dọc đường hắn đã chuẩn bị rất nhiều thủ đoạn.

Tuyệt đối sẽ không bị đối phương dễ dàng đánh giết.

Trừ khi toàn bộ Kiếm Nhất Phong bị hủy hoại trong chốc lát.

Nghe thấy câu hỏi của Lục Thủy, tất cả mọi người đều khẽ giật mình.

Đúng vậy, bọn họ kỳ thật đều cùng có một nghi vấn như nhau, vì sao lão tổ của Kiếm Nhất Phong lại dùng đạo pháp?

Nam Xuyên cúi gằm đầu, sau đó sa sút nói:

“Ta, không có kiếm.”

Lâu La Cổ Phật đứng ở nơi đó không nói gì, chỉ là tăng thêm sức mạnh trong tay.

Việc hắn muốn làm hiện tại, chính là trực tiếp đánh giết người này.

Những người khác không tạo thành bất cứ chút uy hiếp nào đối với hắn.

Nhưng tình cảm của nhân loại có đôi khi sẽ khiến cho một số người bùng nổ, cho nên Lâu La Cổ Phật không động thủ với Kiếm Nhất Phong trước tiên, mà lựa chọn đánh giết người trước mắt này.

Ầm!

Răng rắc!

Vết nứt trên Pháp Tướng Thiên Địa càng ngày càng nhiều, không bao lâu nữa thôi là hắn có thể đánh nát Pháp Tướng Thiên Địa.

Đáng tiếc duy nhất chính là Hồng Trần Nghiệp Tỏa không đủ để giết người, nếu không đối phương đã hoàn toàn biến mất rồi.

Mà nghe thấy lời Nam Xuyên vừa nói, phần lớn người Kiếm Nhất Phong đều có suy đoán.

Hóa ra Kiếm Nhất Phong muốn ngưng tụ kiếm đạo vô thượng chính là vì đại nhân vật này sao?

Lục Thủy không để ý những cái khác, chỉ nhìn Nam Xuyên, mở miệng nói:

“Không có sao?

Chỗ vãn bối nơi này có một thanh kiếm, có thể cấp cho tiền bối.”

Giọng nói của Lục Thủy truyền ra ngoài.

Nam Xuyên nghe thấy, nhưng kiếm của hắn đã gãy mất rồi, không chỉ đơn giản là gãy như trên ý nghĩa:

“Không giống, ta đi tới điểm cuối cùng của kiếm đạo, ở đó ta nhìn thấy một người, một bóng lưng.

Khi vừa nhìn thấy hắn, trong nháy mắt, kiếm của ta liền gãy mất.

Đỉnh phong Kiếm Đạo, con đường vô thượng, đã sớm bị hình bóng kia chiếm cứ.

Ta không có cách nào đối mặt với hắn, càng không có cách nào rút kiếm về phía hắn.

Kiếm của ta, không có.”

-----

Dịch: MB

Bình Luận (0)
Comment