Đạo Lữ Hung Mãnh Của Ta Cũng Trùng Sinh ( Dịch Full )

Chương 544 - Chương 544: Quang Minh Thần Muốn Cùng Ngươi Ôn Chuyện 2

Chương 544: Quang Minh Thần Muốn Cùng Ngươi Ôn Chuyện 2 Chương 544: Quang Minh Thần Muốn Cùng Ngươi Ôn Chuyện 2

Khổ Hải Phật Môn, Tâm Hỏa Cổ Phật mở mắt, hơi kinh ngạc nhìn về phía chân trời.

“Kiếm ý thật mạnh.”

Kiếm ý này khiến hắn vô thức nhớ tới ngũ đại kiếm tu của Đạo Tông.

Năm người kia có thể nói là trấn áp cả nửa cái tu chân giới.

Trừ năm người bọn hắn, trong số những người cùng thời đại còn lại không một ai có thể một mình đối mặt với bất kỳ ai trong số năm người này.

Chi ít là bên trong Phật Môn, Tiên Đình, Thần Chúng, không có người nào có thể làm được.

Bảy đại Chủ Thần của Thần Chúng, trong số cùng giai có thể nói là phi thường mạnh, nhưng vẫn không có cách nào một mình đối mặt với ngũ đại kiếm tu của Đạo Tông.

Muốn đánh giết một trong số năm người này, ít nhất cũng cần có ba vị Cổ Phật đồng thời xuất thủ.

“Người này mặc dù không mạnh bằng năm người kia, nhưng hắn bây giờ cũng không yếu chút nào.”

“Nếu như Lâu La Cổ Phật vẫn có đầy đủ sức mạnh thì ngược lại không có gì, nhưng hiện tại hắn không có.”

“Đối mặt với người này không nhất định có chỗ tốt.”

Càng quan trọng hơn này, hắn có biết đến một chút tư liệu về người này.

Từng giao chiến với Lục Vô Vi.

Cuối cùng mới rơi vào loại kết cục kia.

Lục Vô Vi là ai?

Một kiếm là có thể trảm giết tồn tại như Thái Dương Thần.

Cũng tương đương với một kiếm có thể trảm giết tồn tại như Cổ Phật.

Có thể giao chiến với loại tồn tại này, cho dù là thua, cũng tuyệt đối không đơn giản.

Bây giờ người này đã trở về trạng thái trước đó, điều này khiến Tâm Hỏa Cổ Phật có chút không yên lòng.

“Trận tranh đấu mạnh như vậy chắc chắn sẽ kéo tới rất nhiều sự chú ý, cần phải đi một chuyến, để Lâu La Cổ Phật tạm thời từ bỏ Kiếm Nhất Phong.”

Tâm Hỏa Cổ Phật không do dự nữa, đứng dậy rời đi.

Lâu La Cổ Phật khác với hắn, hắn không thể trở lại đỉnh phong trong thời gian ngắn được, nhưng Lâu La Cổ Phật có thể.

Đến lúc đó có thể lại đi Kiếm Nhất Phong sau.

Nghĩ như vậy, Tâm Hỏa Cổ Phật liền biến mất tại chỗ.

Hắn muốn trực tiếp tiến về Kiếm Nhất Phong.

Sử dụng cổng không gian, lẽ ra phải đến nơi ngay lập tức, nhưng hắn phát hiện có một vệt ánh sáng bộc phát từ trong thông đạo không gian.

Ầm! ! !

Tâm Hỏa Cổ Phật vô thức lùi về phía sau một bước.

Một cái lùi này trực tiếp đưa hắn ra khỏi thông đạo không gian, giẫm lên không trung.

Dưới chân hắn chính là đại dương nhìn không thấy bờ.

“Băng Hải Nữ Thần?”

Có người cản trở hắn tiến về Kiếm Nhất Phong.

Mà người này rất có thể là Băng Hải Nữ Thần, một trong bảy đại Chủ Thần.

Sau đó, một vệt ánh sáng lóe lên trước hắn.

Tiếp đó, một người đàn ông toàn thân là ánh sáng xuất hiện, đứng cách hắn không xa, đây là một người đàn ông trung niên, tóc hắn không hề dài, nhưng mỗi một sợi đều tản ra bạch quang.

“Thần Quang Minh.” Tâm Hỏa Cổ Phật trầm giọng nói:

“Hai vị Chủ Thần của Thần Chúng đồng loạt ra tay, không biết là vì chuyện gì?”

Bị hai vị Chủ Thần để mắt tới là chuyện mà Tâm Hỏa Cổ Phật dù thế nào cũng chưa từng nghĩ tới.

Nếu như hai vị Chủ Thần này không ngăn hắn lại, có lẽ người của Tiên Đình cũng sẽ xuất thủ.

Quả nhiên, tất cả mọi người đều đang chú ý đến trận chiến của Lâu La Cổ Phật.

Nếu như Lâu La Cổ Phật thắng dễ dàng, không ai sẽ ngăn cản đường đi của hắn, nhưng bây giờ không giống với lúc trước.

Kiếm ý kia khiến tất cả mọi người đều nghĩ đến ngũ đại kiếm tu của Đạo Tông.

Cho nên Lâu La Cổ Phật có khả năng bại vong, vì thế, bọn họ tuyệt đối sẽ không để hắn đi đến Kiếm Nhất Phong.

Quang Minh Thần nhìn Tâm Hỏa Cổ Phật, bình tĩnh nói:

“Bản thần vừa mới tỉnh lại, có lòng muốn ôn chuyện cũ với Tâm Hỏa Cổ Phật, không biết ý của Tâm Hỏa Cổ Phật như thế nào?”

m thanh của Quang Minh Thần cũng mang theo ánh sáng, thần thánh không thể xâm phạm.

Tâm Hỏa Cổ Phật không nói gì.

Nếu như chỉ có một người Quang Minh Thần, hắn có thể thử xuất thủ, nhưng dưới chân hắn là biển cả.

Băng Hải Nữ Thần cũng có mặt ở hiện trường.

Thời gian thức tỉnh của Băng Hải Nữ Thần mặc dù không có dài bằng hắn, nhưng huyết vũ lần trước đã giúp Chủ Thần của Thần Chúng khôi phục lại không ít.

Hiện tại hắn xuất thủ, không có phần thắng.

Chứ đừng nói là còn có Tiên Đình ở phía sau nhìn chằm chằm.

Tâm Hỏa Cổ Phật không nói gì, Quang Minh Thần đương nhiên cũng không nói nữa, hai người chỉ an tĩnh đứng trên không.

Một người bất động, người còn lại cũng sẽ không động.

...

“Người của Thần Chúng xuất thủ.” Chiến Thần Tiên Đình nhìn về phía chân trời, vẻ mặt nghiêm trọng.

“Hiện tại nhằm vào chính là Phật Môn, tiếp theo sẽ là Tiên Đình, Tinh Ti nếu như không xảy ra chuyện ngoài ý muốn ngược lại còn tốt, hiện tại chỉ có một mình ta, sẽ rất dễ bị bó tay bó chân.”

Trong số Đại La Tiên Quân của Tiên Đình hiện tại chỉ có một mình hắn.

Mặc dù ưu thế của Tiên Đình so với Thần Chúng và Phật Môn lớn hơn rất nhiều.

Nhưng một khi dính đến loại cảnh giới này, những người khác khó mà có tác dụng quá lớn.

Đương nhiên, trước mắt tất cả mọi người còn chưa khôi phục hết, Tiên Đình ngược lại sẽ không lâm vào loại quẫn cảnh như Phật Môn.

Chiến Thần lại nhìn về phía Kiếm Nhất Phong.

“Nhưng người kia có thể chiến thắng Lâu La Cổ Phật hay không, vẫn còn là ẩn số.”

Đối phương mặc dù rất mạnh, mặc dù là truyền thừa của Kiếm Nhất, nhưng Lâu La Cổ Phật cũng không yếu.

Lúc trước khi vây công ngũ đại kiếm tu của Đạo Tông, Lâu La Cổ Phật có thể sống sót hai lần liên tục, này đã đủ để chứng minh tất cả.

Thực lực của Lâu La tương đương với hắn, thân đã trải qua vô số trận chiến, thời đại này ngoại trừ Lục Vô Vi, khả năng thật sự không có ai giết chết được hắn.

--- ---

Lúc này, những người đủ mạnh, có chút hứng thú đều đang chú ý tới trận chiến ở Kiếm Nhất Phong.

Nhưng phần lớn người ở Kiếm Nhất Phong lại đều không thể xem được.

Bởi vì thực lực của phần lớn người ở đây đều không đủ, đi quan sát trận chiến với bọn họ mà nói, chính là trí mạng.

Sức mạnh Đại Đạo, căn bản không phải thứ mà mắt của bọn họ có thể chịu nổi.

Chuyện duy nhất có thể làm chính là cúi đầu nghiêng tai lắng nghe.

Có lẽ có thể nghe được một chút tin tức liên quan.

Chân Võ lúc này cũng đang cúi đầu, hắn nhìn thấy Thiếu gia bị công kích thì giật nảy mình, nếu như vừa rồi không phải có người vỗ bả vai hắn, hắn rất có khả năng đã mở điện thoại nhấn số bấm gọi rồi.

“Ngươi đang làm gì?” Một tiếng nói đột nhiên truyền tới.

Là giọng nói của Lục Thủy.

Lục Thủy biến mất trên ngọn núi, đương nhiên là muốn trở về, sau đó cảm giác Chân Võ có khả năng sẽ làm chuyện gì ngu xuẩn, liền động thủ ngăn cản.

“Thiếu, Thiếu gia.” Chân Võ có chút khẩn trương.

Hắn muốn động tay thu di động lại, nhưng nhất thời không động đậy được.

-----

Dịch: MB

Bình Luận (0)
Comment