Lục Thủy liếc nhìn điện thoại Chân Võ một chút, thấy trên điện thoại di động của Chân Võ hiện ra người liên lạc “997”.
“Đây là ai?”
Lục Thủy tò mò hỏi một câu.
“Tộc, Tộc trưởng.” Chân Võ mở miệng đáp.
Lục Thủy thu tay về nói:
“Vì sao lại ghi chú là 997?”
“Ghi chú của bọn tôi căn bản là số hiệu, phòng ngừa trường hợp mất điện thoại sẽ mang đến phiền phức.” Chân Võ mở miệng giải thích.
Lục Thủy gật đầu, không để ý đến ghi chú nữa, nói:
“Không cần nghĩ tới chuyện gọi điện thoại, loại tồn tại cấp bậc này giao thủ, tín hiệu trong không gian đã sớm hỗn loạn, không có khả năng gọi điện được.”
“Thế nhưng có tín hiệu.” Chân Võ hơi không tin lắm.
“Đó là vì Kiếp Nạn Tỏa.” Lục Thủy nhìn Chân Võ một cái, nói:
“Có nói ngươi cũng không hiểu.”
Chân Võ không nói thêm gì nữa, cất điện thoại di động đi.
Thật ra hắn muốn gọi điện cho Chân Linh thử một chút.
Nhưng bây giờ không phải lúc để thí nghiệm.
Lục Thủy đưa mắt nhìn bọn người Đông Phương Tra Tra phía xa xa, không có dự định đi tới đó.
Hắn đang chờ đợi kết quả cuối cùng.
“Thiếu gia, tiền bối của Kiếm Nhất Phong có thể thắng không?” Chân Võ cúi đầu hỏi.
Nếu như không có cách nào liên hệ với Tộc trưởng cầu cứu viện, như vậy việc tiền bối Kiếm Nhất Phong có thể thắng hay không sẽ quyết định nguy cơ bọn hắn phải đối diện.
Lục Thủy nhìn về phía chân trời, bình tĩnh nói:
“Loại chiến đấu cấp bậc này, chỉ nhìn mỗi thực lực thì khó mà cho ra kết luận.”
Thực lực của hai người kia không chênh lệch nhiều, Cổ Phật có thể có nhiều cơ hội thắng hơn một chút xíu, nhưng cuối cùng ai sẽ thằng, hoàn toàn không có cách nào cho ra kết luận từ mặt ngoài.
Nhất là với kiếm tu.
Lục Thủy biết Chân Võ đang suy nghĩ gì.
Hắn tiếp tục nói:
“Không cần quá để ý, trận chiến của hai người họ có không ít người chú ý tới.
Kiếm Nhất Phong không có khả năng bị một vị Cổ Phật diệt đi.”
Nghe được lời Lục Thủy nói, Chân Võ thở phào trong lòng.
Từ khi đi theo Thiếu gia, hắn phát hiện mình thường xuyên gặp mấy trận đấu vượt ngoài tầm nhận thức.
Lần này có thể tính là khoa trương nhất.
Nếu như không phải đang ở Kiếm Nhất Phong, có một đám tiền bối Kiếm Nhất Phong chống cự dư chấn cho, thì bọn hắn đã sớm tan thành mây khói rồi.
Lục Thủy không chú ý những chuyện khác, mà nhìn chằm chằm phía chân trời.
Trước đó hắn cảm giác có một vài ánh mắt đặt trên người hắn, thậm chí có người còn muốn quan sát hắn.
Nếu như không phải hắn đã chuẩn bị rất nhiều, thì cũng có chút phiền toái.
Cũng không phải là lo bị xem thấu.
Không có năng lực tiêu hao được sức mạnh thiên địa của hắn, thì không thể nào xem thấu hắn.
Nếu không thì sao hắn dám đứng ở nơi đó chứ?
Thứ hắn lo lắng chính là ánh mắt của những người này sẽ chỉ dừng lại trên người hắn.
Cũng may hắn đã dự tính đến chuyện tương tự ngay từ đầu.
Những người này căn bản không phát hiện ra tung tích của hắn.
‘Hiện tại liền nhìn xem thực lực của Kiếm Xuyên.’
Theo Lục Thủy, Kiếm Xuyên có thể đã đi gặp Đại Trưởng lão, hẳn là mạnh hơn so với những kiếm tu bình thường.
Nhưng hắn có cảm giác Kiếm Xuyên giống như đã nhìn thấy cái gì ở kiếm đạo vô thượng, cụ thể là cái gì thì hắn không có cách nào quan sát được.
Dù sao thì hắn cũng không có nghiên cứu qua kiếm đạo vô thượng.
...
Ở phía chân trời, kiếm ý của Kiếm Xuyên trải rộng khắp, thần thông Phật Môn cũng chảy ngang tám phương.
Sức mạnh không ngừng va chạm, bầu trời dường như bị sức mạnh của hai người đánh xuyên, nhật nguyệt vô quang, không gian vỡ vụn.
Bóng người Kiếm Xuyên trên bầu trời ẩn hiện liên tục.
Mỗi một lần xuất hiện chính là một đạo công kích cườn gđại.
Công kích sẽ khiến kẻ địch bị thương, cũng khiến chính mình tổn thương.
Đại Phật bắt đầu đổ máu, chân trời dần bị huyết quang nhuộm đỏ.
Kiếm ý mang theo máu tươi, sức mạnh Phật Môn mang theo máu tươi, cùng vẩy xuống nhân gian.
Mặt đất rung chuyển, sông núi gần Kiếm Nhất Phong đổ nát.
Toàn bộ sinh linh đều đang sợ hãi chạy trốn.
Lúc này, kiếm ý khắp đường chân trời quy nhất, Kiếm Xuyên đứng trong kiếm ý.
Đại Phật sụp đổ hóa thành Lâu La Cổ Phật.
Hai người bọn họ đứng trên không, không gian dưới chân bọn hắn đã vỡ vụn.
Trên thân hai người đều có rất nhiều vết thương.
Lâu La Cổ Phật nhìn Kiếm Xuyên, khuôn mặt tràn đầy vẻ kiêng kị.
Cường đại, người này thân là kiếm tu nhưng so với đại bộ phận kiếm tu còn mạnh hơn, nếu như tùy ý để đối phương tiếp tục vung kiếm, một ngày nào đó, đối phương sẽ lại biến thành bộ dáng của ngũ đại kiếm tu Đạo Tông lúc trước.
Nhất định phải đánh giết người trước mặt này.
Kiếm Xuyên cũng nhìn chằm chằm Lâu La Cổ Phật, đối phương cường đại đến mức khiến hắn có chút kinh hãi.
Nếu để cho đối phương trở lại đỉnh phong, tất nhiên sẽ mang đến nguy hại cho Kiếm Nhất Phong.
Kiếm Xuyên nắm chặt kiếm trong tay, tâm thần quy nhất.
Hắn bắt đầu thu lại toàn bộ kiếm ý, ánh mắt trở nên lạnh thấu xương, kiếm ý từ trong mắt hắn tràn ra.
Sau đó hắn biến mất ngay tại chỗ, kiếm ý như ánh sáng vọt thẳng về phía Lâu La Cổ Phật.
“Cực Đạo, Thiên Khung Kiếm Nhất.”
Lâu La Cổ Phật nhìn Kiếm Xuyên đang xông tới, trong lòng có chút dị thường.
“Lại là Cực Đạo.”
Cực Đạo Kiếm Nhất, cái này chỉ có ngũ đại kiếm tu Đạo Tông dùng, hắn không nghĩ tới người này thế mà cũng dùng nó.
Mặc dù chỉ là miễn cưỡng dùng, nhưng đối với bất kỳ một vị Cổ Phật nào mà nói, đều là trí mạng.
Lâu La Cổ Phật chắp tay trước ngực, ngọn lửa bùng lên, bao quanh thân thể hắn.
“Hồng Trần Pháp Tướng, 3000 Nghiệp Hỏa, phần thiên địa, mẫn chúng sinh.”
Giờ phút này, Nghiệp Hỏa vô tận bùng phát trên người Lâu La Cổ Phật.
Ngọn lửa xuất hiện, trực tiếp đốt cháy không gian.
Toàn bộ sinh cơ bên cạnh hắn đều biến mất.
Giờ phút này, tất cả mọi người đều chăm chú nhìn nơi này.
Cực Đạo Kiếm Nhất, Hồng Trần Nghiệp Tỏa.
Một cái là cực hạn Kiếm Đạo, một cái là Pháp Tướng cao nhất trong Phật Môn.
Cả hai người đều dùng hết tất cả để dẫn động những thứ này.
Đến cùng ai sẽ thắng, không ai biết.
Tâm Hỏa Cổ Phật nhìn một màn này, trầm mặc không nói.
Đây là một đòn cuối cùng, phân thắng bại, định sinh tử.
Ầm! ! !
Sức mạnh công kích cường đại trải rộng khắp chân trời, một đạo ánh sáng như mặt trời chiếu rọi trời đất.
Bầu trời vốn đen kịt bỗng chốc sáng bừng lên.
Không có ai lên tiếng, miễn là có thể ngẩng đầu lên, tất cả đều nhìn chằm chằm bầu trời.
Nhất là người của Kiếm Nhất Phong.
Bọn hắn nhìn lên bầu trời, có chút khẩn trương, bọn hắn cũng biết, một đòn này qua đi, tất nhiên sẽ phải có một vị bỏ mạng.
Nếu như lão tổ bọn hắn là người bỏ mạng, vậy đối với Kiếm Nhất Phong mà nói, là đả kích khó có thể chịu nổi.
Lục Thủy cũng nhìn về phía chân trời, hắn chỉ bình tĩnh nhìn.
Không bao lâu sau, ánh sáng tan hết, trên bầu trời, hai người vẫn đứng vững như cũ.
Hai người đưa lưng về phía đối phương, bất động đứng trên không.
Trong tay Kiếm Xuyên vẫn nắm lấy thanh kiếm, trên kiếm của hắn không có máu tươi bám lên.
Ngọn lửa trên người Lâu La Cổ Phật đã sớm biến mất, hắn vẫn duy trì tư thế chắp tay trước ngực.
Lúc này, một luồng gió nhẹ phảng phất thổi qua.
Làn gió lay động góc áo Kiếm Xuyên, sau đó Kiếm Xuyên cũng không cách nào đứng thẳng trên không trung được nữa, bắt đầu rơi xuống, trong quá trình rơi xuống, trên người hắn xuất hiện vết bỏng, sinh cơ ảm đạm.
Nhưng tay hắn vẫn nắm lấy thanh kiếm.
Tâm Hỏa Cổ Phật nhìn xem một màn này, tuyên câu phật hiệu.
Quang Minh Thần thu hồi ánh mắt, biến mất tại chỗ.
Chiến Thần cũng thu hồi ánh mắt, không quan tâm nữa.
Ngưng Hạ lắc đầu, tiếp tục việc thêu thùa.
Nhị Trưởng lão vẫn đang xử lý linh dược trong tay, chưa từng bị ngoại vật ảnh hưởng.
“Lại là loại kết quả này.” Trong cấm địa Đạo Tông truyền ra tiếng thổn thức, cuối cùng cũng không quan tâm tới nữa.
Một vài cường giả của Kiếm Nhất Phong đương nhiên cũng nhìn thấy, ánh mắt lộ ra bi thương.
Lục Thủy bình tĩnh nhìn tất cả.
“Thiếu gia?” Chân Võ mở miệng hỏi một câu.
Hắn đang rất tò mò tình huống hiện tại là như thế nào.
“Hai ngày nữa, chuẩn bị trở về đi.” Lục Thủy thuận miệng nói một câu, sau đó cất bước đi về phía Đông Phương Tra Tra.
Nên đem Đậu Nha sắp chết giao cho Đông Phương Tra Tra.
Ở phía chân trời, Lâu La Cổ Phật nhìn về phía trước, vẻ mặt bình tĩnh.
“Ta từng sống sót qua hai lần Cực Đạo, cuối cùng lại vẫn trốn không thoát một đòn Cực Đạo trí mạng.”
Ầm! ! !
Bóng người Lâu La Cổ Phật như pháo hoa nở rộ phía chân trời.
-----
Dịch: MB