Lâu La Cổ Phật chết tại Kiếm Nhất Phong.
Dưới Cực Đạo, hắn căn bản không có cơ hội chạy trốn, chuyện này hắn đã biết từ rất rất lâu trước đây.
Đối mặt với ngũ đại kiếm tu, tuyệt đối không thể trốn, hoặc là giết chết hắn, hoặc là bị hắn giết chết.
Về việc Lâu La có hối hận khi đến Kiếm Nhất Phong hay không, không ai biết.
Có lẽ là không.
Lúc này, trong dòng sức mạnh chảy ngang trên bầu trời xuất hiện một bóng người.
Là một vị hòa thượng mặc áo bào chắp tay trước ngực.
Người này đương nhiên là Tâm Hỏa Cổ Phật.
Hắn đứng ở nơi đó, cúi đầu thoáng nhìn Kiếm Nhất Phong phía dưới, ánh mắt không có chút gợn sóng nào, cũng chưa từng có ý định động thủ với Kiếm Nhất Phong.
Thực lực của hắn chưa đủ, có muốn động thủ cũng không động được.
Tuyên một câu phật hiệu, Tâm Hỏa Cổ Phật vươn tay, phật quang ngưng tụ trong tay hắn, sức mạnh tràn ra xung quanh nhanh chóng tụ tập lại.
Một hồi lâu sau, một hạt tròn màu vàng được ngưng tụ trong tay Tâm Hỏa Cổ Phật.
Cổ Phật xá lợi.
Có thể nói là truyền thừa xá lợi mà Lâu La Cổ Phật để lại.
Tương lai ai có thể đạt được xá lợi này, có lẽ sẽ có cơ hội đạt được tới độ cao của Lâu La Cổ Phật.
Tâm Hỏa Cổ Phật nhìn xung quanh, lại tuyên một câu phật hiệu, sau đó biến mất tại chỗ.
Tương lai, không cần biết là Cổ Phật nào hiện thế, hắn nhất định phải tự mình đi một chuyến, đem người mang về Khổ Hải Phật Môn.
“Thời đại bây giờ, mặc dù không thể nào so được với thời kỳ Viễn Cổ, nhưng tuyệt đối không thể khinh thường.”
--- ---
“Thế mà lại thắng.” Lịch Thiên Xích có chút khó tin nổi.
“Đồng quy vu tận sao?” Ma tu Hòa Vũ Diệp hỏi.
Lịch Thiên Xích lắc đầu:
“Không biết, lúc Kiếm Xuyên tiền bối rơi xuống, có người đã mang hắn đi.
Hẳn là những cường giả khác của Kiếm Nhất Phong xuất thủ, nếu như hắn xuất thủ sớm một chút, có lẽ đã không như vậy.”
“Cũng không nhất định, nếu như Kiếm Xuyên tiền bối có thể sống sót, như vậy đối với vị tiền bối này mà nói, chuyện lần này là kỳ ngộ cao đến mức nào chứ.” Ma tu Hòa Vũ Diệp nói.
Lịch Thiên Xích gật gật đầu, đúng thế, Kiếm Xuyên đã ngưng tụ lại được kiếm tâm một lần nữa.
Có thể nói là chiến lực vô cùng cường đại của Kiếm Nhất Phong.
“Phật quang đã biến mất, chúng ta mau rời đi thôi.” Lịch Thiên Xích nói.
“Không cần dùng thân phận Lưu Hỏa của ngươi đi chèn ép Đại thiếu gia Lục gia nữa sao?” Ma tu Hòa Vũ Diệp hỏi.
Lịch Thiên Xích nhìn xung quanh một vòng, ngay sau đó đã thấy được Lục Thủy đang đi trên đường.
Hắn chỉnh mặt nạ ngay ngắn, thấp giọng nói:
“Ngươi nói xem hiện tại ta có thể tiếp hộ đơn này không?”
“Không thể.” Ma tu Hòa Vũ Diệp nhìn Lịch Thiên Xích, chân thành nói:
“Mặc dù danh sách khách hàng gần đây vẫn luôn không được hoàn thành, nhưng còn chưa tới lượt cấp bậc như chúng ta đi tiếp.”
“Ta nhớ có thể chọn nhận đơn trước, chỉ cần một hai tháng không có ai hoàn thành, ta liền có thể tiếp nhận.” Lịch Thiên Xích nhìn Hòa Vũ Diệp, nói:
“Như vậy có đúng không?”
Ma tu Hòa Vũ Diệp gật đầu, không thể phủ nhận:
“Ngươi muốn nhận?”
“Nhận.” Lịch Thiên Xích nhìn về phía Lục Thủy, mang theo ý cười nói:
“Qua một hai tháng, ta liền lấy danh Lưu Hỏa đi tìm Đại Thiếu gia Lục gia, dạy hắn cách làm người.
Không đánh gục hắn, ta liền thay hắn ăn tại chỗ.
Đến lúc đó, ngươi quay cái video, sau đó gửi cho người Lục gia nhìn, kéo chút cừu hận cho Lưu Hỏa.”
Lịch Thiên Xích nhìn về phía Hòa Vũ Diệp, nói:
“Chờ mong không?”
Ma tu Hòa Vũ Diệp cười ha ha, dù sao đánh Lục Thủy cũng quả thật không có độ khó gì.
Qua một hai tháng nữa không có ai hoàn thành, ngược lại có thể đi một chuyến.
Chuyện này cũng sẽ không kết thành thù với Lục gia, cho nên không có vấn đề gì lớn.
Ai bảo chính Lục gia muốn đưa Thiếu gia gia tộc mình lên bí giám chứ, chỉ cần đánh không tổn thương đến điểm quan trọng, Lục gia sẽ không nói gì được.
Sau đó, Lịch Thiên Xích và ma tu Hòa Vũ Diệp liền thừa cơ rời khỏi Kiếm Nhất Phong.
Bị cường giả Kiếm Nhất Phong chú ý tới là một chuyện rất phiền phức.
Hơn nữa, Lưu Hỏa cũng không biết đã đi đâu rồi, bọn hắn đương nhiên cũng không cần phải ở lại nữa.
...
Lục Thủy mắt nhìn hai người Lịch Thiên Xích, hắn có chút tò mò, lúc vừa rồi Lưu Hỏa xuất hiện, tình huống bên kia không biết là như thế nào?
Có điều hắn chưa từng có ý nghĩ đi hỏi thăm.
Chờ lát nữa để Chân Võ đi thu thập tin tức đi.
Về phần Kiếm Xuyên, tỷ lệ còn sống hẳn là rất cao.
Vị ẩn núp bên trong Kiếm Nhất Phong kia, vào lúc kiếm ý của Kiếm Xuyên bắn ra đã thức tỉnh rồi.
Còn về kiếm đạo vô thượng, đây chẳng qua là Kiếm Đạo lâm thời ngưng tụ từ trên thân Nhục Thực Hoa ra.
Sau khi phát huy tác dụng sẽ biến mất.
Nếu như còn muốn kiếm đạo vô thượng, thì phải ngưng tụ từ trong miệng Đậu Nha ra lần nữa.
Còn xảy ra tình huống này lần nữa, vậy hôm sau Nhục Thực Hoa có thể đem chôn được rồi.
Đông Phương Tra Tra hẳn là sẽ còn định thời gian thắp hương cho nó.
“Thiếu gia?” Nhìn thấy Lục Thủy đi tới, Chân Linh lập tức cất điện thoại di động đi.
Lục Thủy không để ý, mà cầm Đậu Nha xuống, sau đó ném cho Đông Phương Tra Tra.
Đông Phương Tra Tra bắt lấy bông hoa đã khô quắt không còn chút sinh cơ nào, nhất thời không nhận ra:
“Đông Phương đệ đệ, đây là cái gì?”
“Đậu Nha.” Lục Thủy trả lời.
Đông Phương Trà Trà: “...”
Xong, biểu đệ Lục Thủy giết chết Đậu Nha, muốn giá họa cho ta.
“Chưa chết, tưới chút nước cũng không có vấn đề gì.” Lục Thủy nói.
Vừa rồi Đông Phương Tra Tra còn một mặt khiếp sợ, định thật sự đem Nhục Thực Hoa đi chôn, nếu vậy, hắn cũng không biết giải thích với Mộ Tuyết làm sao.
Hoa thật sự không phải ta chôn.
Như vậy?
“Ồ.” Nghe thấy Đông Phương đệ đệ nói, Đông Phương Trà Trà mới nhẹ nhàng thở ra.
Nếu không lại phải chịu phạt, sẽ không tốt.
Dì nhỏ sẽ phạt nàng xách thùng nước đứng, lại phải khóc.
“Thiếu gia bây giờ muốn đi đâu?” Chân Võ mở miệng hỏi.
Bây giờ trời đã tối, cho nên Thiếu gia muốn làm gì, bọn hắn thật sự không biết.
Hương Dụ cũng nhìn Lục Thủy, nói như thế nào đây.
Ở bên ngoài, nghe theo Trà Trà Tiểu thư là không thể nào, nhưng Lục Thiếu gia ngược lại có chút đáng tin.
Dù sao trước đó khi các nàng gặp nguy hiểm, đều là do Lục Thiếu gia xuất thủ tương trợ.
Lục Thiếu gia cũng không có phế như lời đồn bên ngoài.
Có điều tu vi hơi thấp một chút.
Nhưng thực lực của Chân Võ Chân Linh mạnh, Lục Thiếu gia cũng không cần động thủ.
“Tìm một chỗ nghỉ ngơi đi, nhìn xem sau đó Kiếm Nhất Phong có chuyện gì khác hay không, nếu không có thì liền chuẩn bị rời đi.” Lục Thủy mở miệng nói.
Đông Phương Trà Trà lập tức giơ tay:
“Ta biết nơi nào có chỗ ở.”
Lục Thủy liếc nhìn Đông Phương Tra Tra, sau đó để nàng dẫn đường.
Những người khác hẳn là cũng được sắp xếp chỗ ở, dù sao Kiếm Ý Trì cũng đã không còn nữa.
Không bao lâu sau, mấy người Lục Thủy liền đi tới một chỗ đường phố, nơi này có mấy ngôi nhà sát nhau, nơi ở tương đối bình thường.
Sân nhỏ độc lập cũng không có.
-----
Dịch: MB