“Đông Phương gia ở tu chân giới địa vị cũng không cao, tất cả chỗ ở đều tương đối bình thường, hy vọng Lục Thiếu gia không quá để ý.” Hương Dụ lập tức giải thích một câu.
Đây là chỗ ở phổ thông mà Kiếm Nhất Phong sắp xếp.
“Vấn đề không lớn.” Lục Thủy mở miệng nói.
Đông Phương Trà Trà gật gật đầu, nàng cũng cảm thấy rất tốt.
Sau đó Lục Thủy tìm một gian phòng, ở lại.
Đêm nay, bên ngoài đại khái là không yên ổn xuống được, dù sao thì cũng vừa mới trải qua loại chiến đấu của cường giả kia, chưa nói cảm giác hưng phấn khi trở về từ cõi chết, dù cho có để bọn hắn ngủ, bọn hắn cũng không dám nằm ngủ.
Lục Thủy nghỉ ngơi, Chân Võ Chân Linh thì an tĩnh canh giữ ở bên ngoài.
“Lúc Thiếu gia suýt chút nữa bị công kích, ngươi có nhấn số điện thoại không?” Chân Võ hỏi Chân Linh.
Chân Linh gật đầu:
“Không kết nối được.”
Chân Võ lặp lại lời nói của Lục Thủy một lần.
Đương nhiên, bọn hắn vẫn không biết rõ vì sao có tín hiệu mà gọi điện lại không kết nối được.
Không khoa học.
Nhưng Thiếu gia bọn hắn vẫn như trước khiến người ta kinh ngạc, quả nhiên, Thiếu gia chưa bao giờ để thất sách chuyện gì.
Trà Trà Tiểu thư có thể nói là thiên tài hi hữu của tu chân giới, thế nhưng ở trước mặt Thiếu gia bọn họ cũng chỉ là một cái muội muội.
Có điều, Trà Trà Tiểu thư đúng thật là biểu muội của Thiếu gia bọn họ.
Đông Phương Trà Trà ngược lại không có ý định nghỉ ngơi, nàng phải trông nom Đậu Nha, chị dâu đã đưa Đậu Nha cho nàng nuôi, lúc trở về tình trạng nó không tốt, sẽ rất không tốt.
Nhưng nàng đột nhiên có chút tò mò, Tiểu Băng không biết có tên hay không.
Đậu Nha còn có tên.
--- ---
Lục Thủy cũng không định ngủ, cũng không phải là không ngủ được, mà là sức mạnh thiên địa đã tiêu hao gần hết, cần phải đọc sách.
Loại cường giả phạm quy như Đại Đạo Thiên Thành này cũng không phải người mà hắn bây giờ có thể đối phó.
Cho nên lần này không thể chính diện giải quyết vấn đề, với hắn mà nói, không có áp lực gì.
Có thể khiến hắn áp lực, vẫn là việc trước hôn nhân có thể đánh thắng Mộ Tuyết hay không.
Còn về những chuyện khác, cưới xong đợi Mộ Tuyết vui vẻ rồi, cái gì cũng dễ giải quyết.
Cũng không phải là để Mộ Tuyết xử lý giúp hắn, mà là cho đến khi Mộ Tuyết vui vẻ thì thời gian cũng đã đủ, hắn lúc đó sẽ có đủ năng lực đi xử lý bất cứ chuyện gì.
“Nhắc đến, Mộ Tuyết đã ngủ chưa nhỉ?”
Trong lòng Lục Thủy thoáng hiện lên một tia nghi vấn.
Nhưng lực ảnh hưởng của cuộc giao chiến giữa cường giả Đại Đạo vẫn còn, hiện tại hắn vẫn không có cách nào liên lạc với bên ngoài.
Cho nên hắn không thể nhắn tin, hoặc là gọi điện cho Mộ Tuyết được.
Mà giờ cũng đã nửa đêm, nhỡ đâu quấy rầy Mộ Tuyết nghỉ ngơi sẽ không tốt.
“Haiz, đọc sách sao lại có thể phân tâm thế?”
Sau đó Lục Thủy không nghĩ nhiều nữa, bắt đầu xem Thiên Địa Trận Văn.
Hữu Vi Pháp đương nhiên cũng đang cùng tiến, qua ba bốn ngày nưa, hắn có thể tấn thăng 4.6.
Không có Mộ Tuyết bên cạnh, việc thăng cấp sẽ nhanh hơn một chút.
...
Mộ Tuyết lúc này đang ngồi bên cửa sổ, nhìn lên ánh trăng trên bầu trời ngẩn người.
Nàng thật ra rất tò mò không biết Lục Thủy giờ đang làm gì.
Xác suất lớn là đang ngủ, không ngủ được thì cũng sẽ nghĩ về chuyện khiến người ta tức giận.
Ví dụ như nói xấu nàng các loại.
Nghĩ tới đây, Mộ Tuyết đột nhiên sững sờ.
“Đây coi như là đang nghĩ tới ta sao?”
Hẳn là vậy.
Sau đó, Mộ Tuyết có chút vui vẻ đi nghỉ ngơi.
Hai ngày nữa, chuyện áo cưới cũng sẽ không cần nàng ở lại phối hợp nữa, đến lúc đó chờ Lục Thủy đến tìm nàng là được.
Mặc dù sau khi gặp mặt, Lục Thủy rất dễ sẽ trêu tức nàng, nhưng nàng vẫn muốn gặp.
Nếu như có thể để nàng dùng nắm tay nhỏ đấm hắn hai quyền thì càng tốt.
Không thì cắn hai cái cũng được.
--- ---
Sáng sớm.
Lục Thủy đi ra khỏi chỗ ở, tới dưới một gốc cây, ngồi trên bàn dưới tàng cây đọc sách.
Mặc dù trong phòng cũng có thể đọc, nhưng ở bên ngoài có cảm giác hơn.
Một ngày mới bắt đầu từ buổi sáng sớm.
Lúc này chỉ có Chân Võ ở bên người Lục Thủy, Chân Linh đã đi tìm hiểu tin tức, thuận tiện đi chuẩn bị đồ ăn.
Đến khi trời sáng rõ, Lục Thủy bỗng nghe thấy một đám người đang bàn tán cái gì đó.
Dường như có chút hưng phấn.
Lục Thủy khép sách lại, nhìn về phía đám người ở xa xa.
Là thế hệ tu chân giả trẻ tuổi, xác suất lớn là những người ở trong Kiếm Trì Ý trước kia.
“Xảy ra chuyện gì rồi?” Lục Thủy hỏi.
Chân Linh đặt hoa quả Hương Dụ tặng lên trên bàn đá, mở miệng nói:
“Kiếm Nhất Phong đột nhiên ban bố một sự kiện, nói là buổi tối hôm nay, nơi khởi nguồn tông môn bọn hắn sắp mở ra, Đại Đạo Mê Cung.”
“Đại Đạo Mê Cung?” Lục Thủy chưa từng nghe nói về cái này.
Có điều mỗi một tông môn lớn đều có nơi đặc biệt của chính mình, đây là chút chỗ đứng gốc rễ của tông môn.
Lục gia ngoài trừ Tàng Kinh Các, hình như không có nơi đặc biệt gì.
Hoặc là nói quá đặc biệt đi.
Ví dụ như Phong Sương Hà, Chân Thần Duy Nhất ở dưới sông.
“Đại Đạo Mê Cung là nơi tạo hóa của Kiếm Nhất Phong, nghe nói là tất cả các đệ tử hợp cách của Kiếm Nhất Phong đều có thể đến đó một lần.
Ở bên trong có thể ngưng tụ kiếm ý, có thể thông hiểu đạo pháp.
Thậm chí người tài ba còn có thể thấy rõ con đường thuộc về mình.
Đây cũng là một trong những lý do Kiếm Nhất Phong có tầng tầng lớp lớp thiên tài.” Lần này, Chân Võ mở miệng giải thích.
Lục Thủy gật đầu, giống với Khởi Nguyên Thạch của Mộ gia.
“Nhưng bởi vì tất cả mọi người đều chỉ có thể tiến vào một lần, không đến lúc cần thiết, có rất ít người sẽ chọn tiến vào.
Bởi vì trong mắt rất nhiều người, bình cảnh là thời điểm tiến vào thích hợp nhất.” Chân Linh bổ sung.
“Loại nơi như này Kiếm Nhất Phong sẽ mở ra cho người ngoài sao?” Lục Thủy hỏi.
Đây không phải là vấn đề keo kiệt hay không, mà là vấn đề bài ngoại.
Không có ai lại thích vì người ngoài làm áo cưới cả.
Loại vật này, đương nhiên sẽ chỉ để cho người một nhà.
Làm gì có ai không có việc gì để một đám người ngoài đi vào?
Coi như lần này tất cả đã bị kinh hãi ở Kiếm Nhất Phong, nhưng đối với rất nhiều ngưi mà nói cũng là một chuyện tốt, có vài người thậm chí còn có thể trở về khoe khoang nửa năm.
Dù sao đây cũng chí là cuộc đọ sức giữa tồn tại Đại Đạo.
Có mặt ở hiện trường chính là một loại cơ duyên tạo hóa.
Kiếm Nhất Phong căn bản không cần phải mở ra Đại Đạo Mê Cung.
Chân Linh mở miệng giải thích:
“Lúc vừa mới tới, Trà Trà Tiểu thư nói là đặc biệt mở ra để báo đáp.
Là một số người Trà Trà Tiểu thư vừa mới quen nói cho nàng biết.”
-----
Dịch: MB