Diệp Tân nhận lấy linh thạch thất phẩm, nhất thời có chút mơ hồ.
Nếu đối phương đã biết đây chỉ là đan dược thông thường, tại sao còn bỏ ra số tiền lớn để mua?
Thiếu gia danh môn vọng tộc, đều là như vậy sao?
Nhưng này là một viên thất phẩm, dù là gia đình giàu có mấy, cũng không thể lãng phí kiểu này.
Cuối cùng Diệp Tân đem linh thạch thất phẩm đặt ở trên bàn.
Cảnh này ngược lại khiến cho Lục Thủy có hơi kinh ngạc. Nhưng hắn chỉ nhìn đối phương, xem hắn ta muốn sao.
Diệp Tân có chút xấu hổ nói:
"Vẫn là không thể gạt được Đông Phương thiếu gia."
"Cái gì?" Lục Thủy mở miệng hỏi.
"Không tới một trăm viên, vẻn vẹn chỉ có năm mươi ba viên. Cho nên không cần một viên linh thạch thất phẩm." Diệp Tân nhẹ giọng nói.
Thường thì chuyện tổn hại đến danh tiếng của mình, hắn tuyệt đối không thể đồng ý được.
Nhưng mà, vị Đông Phương thiếu gia này quá hào phóng rồi!
Mới qua một nhà liền bán hết rồi, hắn không còn hàng thì bán gì nữa?
Còn cần danh tiếng để làm gì? Người ta đã biết là thuốc giả rồi.
Lục Thủy lại liếc mắt nhìn đối phương một cái, sau đó nói:
"Chân Võ!"
Chân Võ hiểu ý, lập tức đem linh thạch thất phẩm thu về. Sau đó lấy năm viên linh thạch lục phẩm và ba viên linh thạch ngũ phẩm ra.
Lần này Diệp Tân không nhiều lời nữa, từ từ lấy đan dược ra.
"Đông Phương thiếu gia có muốn kiểm tra lại hàng? Cái kia... dư ra ba viên cũng tặng cho Lục thiếu gia luôn". Diêp Tân nói.
Thật ra hắn vẫn rất tò mò, tại sao người này lại muốn mua linh dược của hắn.
Lục Thủy cầm lấy một cái bình hơi lớn, sau đó đổ ra một viên thuốc, trực tiếp bỏ vào miệng ăn.
"Mùi vị cũng tạm được." Là vì thời gian không đúng sao? Dường như ăn vào không có ngon miệng như kiếp trước.
Nhưng vẫn rất ngon? Để dành một ít mai mốt cho Mộ Tuyết ăn.
Cũng may không phải với Mộ Tuyết gặp được loại người này, không thì không có tiền để mua rồi.
Muốn thế chấp cũng không được, hắn không có thứ gì đáng tiền cả.
"Đan dược này có thể làm giòn một chút, nhớ kỹ chuẩn bị nhiều hơn đi, sau này nếu như gặp được, lại mang ra bán cho ta". Lục Thủy nói với Diệp Tân.
Không biết có phải ảo giác không, Diệp Tân có cảm giác mình bị áp bức.
"Ta sẽ cố hết sức". Sau đó hắn liền nói lời cáo từ:
"Còn chuyện gì không? Nếu không thì ta không phiền Đông Phương thiếu gia nữa".
Lục Thủy không nói gì thêm, Diệp Tân quay đầu rời đi.
Nên rời đi? Hắn có chút rầu rĩ.
"Tuy rằng thuốc đã bán hết, thế nhưng không biết vì sao, có chút trống rỗng?"
Phải chăng không cần cố gắng mà đạt được thành quả nên vậy? Khuyết thiếu cảm giác thành tựu cùng với quá trình phấn đấu.
"Về sau bán thuốc đều trống rỗng thế này thì tốt rồi".
Đương nhiên? Bản thân hắn không muốn gặp lại cái người tên Đông Phương Hạo Nguyệt này, có chút chột dạ.
Lục Thủy không quan tâm chuyện gì khác, bắt đầu cúi đầu đọc sách, lâu lâu ăn chút linh dược.
Lúc này Chân Linh lặng lẽ rời đi, nàng cần phải chuẩn bị thức ăn.
Chân Võ đương nhiên là bảo vệ Lục Thủy, lỡ như có gì phiền phức xảy ra, hắn cũng có thể trước tiên xử lý.
Cũng là tùy thời chờ đợi mệnh lệnh từ Lục Thủy.
Ban đêm, Kiếm Nhất Phong bị một Đạo Uẩn bao phủ.
Ngay lúc Đạo Uẩn xuất hiện, Lục Thủy cũng bỏ sách xuống, sau đó ngẩng đầu nhìn một cái.
Hắn phát hiện Đạo Uẩn này tựa như một cánh cửa, từ mờ nhạt dần dần trở nên rõ ràng.
"Đại Đạo Mê Cung đã mở"
Trong lòng Lục Thủy có chút suy đoán, hắn phát hiện bề ngoài của Đại Đạo Mê Cung này có chút thú vị.
"Xem ra phải đi" Lục Thủy ngước nhìn trận văn trên trời, mở miệng nói.
Chân Võ ở phía sau không nói gì, hắn vẫn chưa xác định được thời gian tiến vào.
Nhưng hắn cũng cảm nhận được những biến hóa trên Kiếm Nhất Phong.
"Đông Phương biểu đệ", Đông Phương Trà Trà chạy tới, tóc xõa ngang vai, phía trên có một đóa hoa, đó là Đậu Nha.
Vừa tới nơi Đông Phương Trà Trà đã mở miệng nói:
"Đại Đạo Mê Cung sắp mở rồi, vài người bạn của ta nói rằng, ngay lúc này đi qua đó có thể giành được vị trí tốt, đi vào trong sẽ có thể thu được nhiều thứ ưu việt hơn."
Lục Thủy không định đi chung với Đông Phương Tra Tra, dù sao cùng với Đông Phương Tra Tra kết bạn, thường là nói chuyện hợp nhau.
Những người như vậy, hắn ít giao thiệp mới tốt.
Đỡ có ngày bị Đông Phương Tra Tra liên lụy tới.
Nhưng không chờ Lục Thủy mở miệng, Đông Phương Trà Trà đã đưa hắn một tờ giấy, nói:
"Nơi đây là vị trí bạn bè mới quen cho biết, đến lúc Đông Phương đệ đệ qua đó tìm là được.
Ta phải cùng Hiểu Hiểu muội muội đi rồi.
Tạm biệt."
Nói xong thì Đông Phương Trà Trà tức tốc chạy ra ngoài.
Nàng như là sắp được dịp chơi vui.
Chỉ là vừa chạy hai bước, Lục Thủy đã nàng gọi lại:
"Chờ một chút."
Đông Phương Trà Trà nhìn Lục Thủy, đầy mặt khó hiểu, sau đó thì như chợt hiểu ra. Đông Phương đệ đệ chỉ có một mình, không chơi chung với ai thật là có chút cô độc.
Trong lúc Đông Phương Trà Trà còn đang suy ngẫm, Lục Thủy lại nói:
"Lúc vào Đại Đạo Mê Cung, nhớ lấy khăn che mắt ra."
"Ngươi có thể đi." Lục Thủy lại nói thêm câu nữa.
"..., À." Sau đó thì Đông Phương Trà Trà chạy đi rồi.
Trở về sẽ để cho Đông Phương biểu đệ và biểu tẩu có nhiều cơ hội hẹn hò!
Nhìn thấy Đông Phương Trà Trà đi rồi, Lục Thủy mới đưa giấy lên xem.
Chỉ nhìn thoáng qua, hắn biết vị trí này không giống như chuyện thuốc giả.
"Đúng là thứ hữu dụng! Xem ra những người Đông Phương Trà Trà quen biết, quả thật có người tương đối lợi lại thuộc thế hệ trẻ tuổi của Kiếm Nhất Phong, đồng thời không có ác ý gì." Lục Thủy âm thầm tự nhủ.
Đương nhiên, lợi hại hay không cũng không đáng kể, có mang ác ý hay không cũng không thành vấn đề lớn gì.
Nhiều lắm là moi sạch túi tiền của Đông Phương Trà Trà mà thôi, cái này là chuyện thường rồi.
Qua chốc lát Chân Linh cũng đã trở lại, vừa tới thì nói:
"Thiếu gia, Đại Đạo Mê Cung mở ra, người của Kiếm Nhất Phong gọi tất cả mọi người qua đó, chuẩn bị tiến vào.
Nhóm người của Trà Trà tiểu thư đã muốn xuất phát."
Lục Thủy khép sách lại, đứng lên nói:
"Đi thôi."
Đi vào Đại Đạo Mê Cung dạo chơi một vòng cũng được, giết giời gian chút.
Loại này bình thường dạo một vòng chỉ cần một hai ngày thôi, vừa kịp lúc đi Mộ gia.
Ban đêm, trên cao trăng sáng.
Lục Thủy đi tới một chỗ đất trống.
Nơi này là bãi cỏ phía sau núi của Kiếm Nhất Phong.
Bốn phía trên cỏ có dựng những trụ đá, từng trụ đá đều có khắc phù văn, những phù văn này đang phát ra ánh sáng nhạt, trên đó hiển hiện Đạo Uẩn.
Mà phía trước nhất của mặt cỏ, có một cái đài cao, trên đài vẽ trận pháp phức tạp, phía trên ánh sáng lan tỏa, Đạo Uẩn bên trong phát ra một tia sáng mãnh liệt.
Nhìn vào bên trong tế đàn kia, dường như có thể nhìn thấu không gian.
Bên trong đại khái là Đại Đạo Mê Cung đi.
Mọi người đều có cùng ý nghĩ như vậy.
-----
Dịch: MB