Đạo Lữ Hung Mãnh Của Ta Cũng Trùng Sinh ( Dịch Full )

Chương 549 - Chương 549: Thuốc Giả? Ta Muốn 100 Viên! 4

Chương 549: Thuốc Giả? Ta Muốn 100 Viên! 4 Chương 549: Thuốc Giả? Ta Muốn 100 Viên! 4

Nghĩ như vậy, Lục Thủy liền cúi đầu tiếp tục xem sách, Đại Đạo Mê Cũng đã sắp mở ra, hắn còn cần phải vào dạo chơi, hiện tại tích lũy sức mạnh thiên địa nhiều thêm một chút, nói chung không sai.

Chỉ là hắn vừa mới cúi đầu liền cảm giác có người đi tới.

Chân Võ Chân Linh trực tiếp đứng phía trước Lục Thủy, cản trở đối phương tới gần.

“Đạo hữu hiểu lầm rồi, ta chỉ là hảo tâm tới hỏi các ngươi một chút xem có muốn mua thuốc hay không thôi.” Người kia lập tức nói.

Đúng vậy, người tới chính là thanh niên cõng theo hộp kiếm kia.

Hắn mang theo ý cười nói với Chân Võ Chân Linh.

Dường như sợ bị người khác hiểu lầm về hành vi của mình.

Chân Võ quay đầu nhìn về phía Lục Thủy.

Lục Thủy nhìn đối phương một chút, sau đó đặt sách xuống.

Chân Võ Chân Linh hiểu ý, lùi về.

Người thanh niên kia cười cười, nói với Lục Thủy:

“Tại hạ tên Diệp Tân, không biết đại danh của đạo hữu là?”

“Đông Phương Hạo Nguyệt.” Lục Thủy mở miệng nói.

Hắn chính là muốn nhìn một chút xem người này muốn làm gì, dù sao cũng có cảm giác đã gặp qua ở đâu đó.

“Đông Phương Thiếu gia, ngưỡng mộ đại danh đã lâu.” Diệp Tân khách khí một câu, tiếp tục nói:

“Lát nữa Đông Phương Thiếu gia cũng tiến vào Đại Đạo Mê Cung chứ?”

Lục Thủy gật đầu không nói gì.

“Là như vầy, tại hạ có được một ít linh dược, được đặc biệt chuẩn bị cho Đại Đạo Mê Cung.

Là được vài bằng hữu của Kiếm Nhất Phong cho.

Nghe nói có thể giúp người ở bên trong có cảm ngộ càng sâu hơn.

Được chuyên dùng cho đệ tử quan trọng của Kiếm Nhất Phong.” Diệp Tân nhìn bốn phía một chút, nhỏ giọng nói:

“Thuốc này chỉ có hai viên, thấy Đông Phương Thiếu gia hiền hòa, định cho Đông Phương Thiếu gia một viên, lưu cái thiện duyên.

Không biết Đông Phương Thiếu gia có cần hay không?

Đây là do một bằng hữu mạo hiểm tặng cho ta, nếu Đông Phương Thiếu gia không cần, cũng hy vọng ngài đừng tiết lộ ra ngoài.

A, còn đây là linh dược giúp bảo trì thanh tỉnh tại Đại Đạo Mê Cung, coi như lễ gặp mặt.”

Nói rồi, Diệp Tân liền đặt một viên linh dược phổ thông lên bàn, đựng trong một cái hộp bình thường.

Lục Thủy liếc nhìn đối phương, luôn cảm thấy bộ dáng người này có chút quen thuộc.

“Lấy thuốc ra xem một chút.” Lục Thủy nói.

Nghe thấy Lục Thủy nói, Diệp Tân vui mừng trong lòng, sau đó lấy ra một cái bình tinh xảo.

Tiếp đó đổ ra một viên đan dược, viên đan dược này sáng long lanh óng ánh, ở giữa còn có một tia sáng lấp lánh du động.

Còn có một mùi thơm nhàn nhạt tỏa ra.

‘Là hắn.’ Nhìn thấy viên đan dược này, Lục Thủy rốt cuộc nhớ ra.

Ở kiếp trước, ở tiểu trấn Thu Vân có một tên bán thuốc giả, có lần còn bán được trên đầu của hắn, hình dáng thuốc đại khái chính là như này.

Hắn mua không ít, chủ yếu là mùi vị không tệ.

Thuận tiện cho Mộ Tuyết làm đồ ăn vặt ăn.

Liên tưởng đến Mộ Tuyết, hắn tự nhiên có càng nhiều ấn tượng.

Nhưng người này bị hắn nhớ kỹ không phải bởi vì viên thuốc giả này.

Mà là hắn ta sống rất dai.

Lúc trước hắn nhìn qua, tu vi của đối phương bình thường, nhưng chính là đặc biệt sống lâu.

Về sau hắn mới biết được, người này một khi sống không nổi nữa sẽ bạo tu vi để tăng tuổi thọ cho mình, thiên phú giống với Thạch Đầu Nhân.

‘Nhưng tu vi hắn hiện tại ngược lại còn được.’ Lục Thủy có thể nhìn ra, tu vi đối phương cũng không phải là nhị giai giống như biểu hiện.

Mà là đang ở thất giai.

Năng lực che giấu còn được nha.

“Một viên bao nhiêu tiền?” Lục Thủy hỏi.

Thấy đối phương như vậy, Diệp Tân đương nhiên vui vẻ, nhỏ giọng nói:

“Một linh thạch ngũ phẩm, đồ quý, cũng không có cách nào, dù sao số lượng cũng có hạn.

Nhưng đan dược dù gì cũng chỉ có tác dụng phụ trợ, nó cũng không phải thần dược gì, chỉ có thể giúp Đông Phương Thiếu gia có nhiều cơ hội hơn mà thôi.”

“Không đắt.” Nghe được câu nói này của Lục Thủy, Diệp Tân vui mừng, lần làm ăn này thành rồi.

Chỉ là hắn còn chưa vui mừng được bao lâu, đã bị câu nói kế tiếp của Lục Thủy làm cho nghẹn họng:

“Ta muốn 100 viên.”

“...” Diệp Tân có chút lúng túng nói:

“Đông Phương Thiếu gia, tất cả chỉ có hai viên, một viên là để cho chính ta.”

Ngừng một chút, Diệp Tân lại nói:

“Nhưng nếu Đông Phương Thiếu gia thật sự muốn nhiều như vậy, viên kia của ta cũng có thể đưa cho Đông Phương Thiếu gia, thiên phú này của ta, ta cũng hiểu rõ.”

“Thuốc giả mà thôi, nhiều lắm là có chút hiệu quả linh khí, loại vật này có 100 viên hẳn cũng quá khó đâu, đúng chứ?” Lục Thủy nhìn về phía Diệp Tân, mở miệng nói.

Diệp Tân: “...”

Người này nói cái đồ chơi gì thế?

Ở đâu ra?

...

Diệp Tân âm thầm đánh giá Lục Thủy, ăn mặc chỉnh tề, dáng ngồi ngay ngắn, trông rất ra dáng một Đại thiếu gia.

Gương mặt bình tĩnh, không kiêu ngạo cũng không khép nép, trầm ổn lại đủ tự tin, phảng phất như mọi việc đều mặc cho đối phương nắm trong lòng bàn tay.

Thế nhưng Diệp Tân lại cảm thấy khả năng mình bị đối phương lừa là vô cùng cao.

Kẻ lừa đảo có mặt khắp nơi. Hắn gặp nhiều rồi.

"Có thể Đông Phương thiếu gia đã hiểu lầm gì đó, đã Đông Phương thiếu gia không cần, vậy thì tại hạ cũng không quấy rầy ngài nữa."

Diệp Tân nói xong, dự định mang theo thuốc rời đi.

Chuyện mua bán không thành thì thôi, không thể bị mang tiếng là bán thuốc giả được.

Lục Thủy nhìn "động tác chậm chạp" của Diệp Tân, mở miệng nói:

"Nguyên liệu chính gồm linh thực Mạch Tuệ, linh vật Hoa Tiên Hương, Thiên Sơn thủy, cộng thêm một giọt linh khí Lưu Quang. Lại thêm phù văn Thanh Tâm, mùi vị tạm được. Nếu nói đến công hiệu, đại khái là giúp cho người dùng tĩnh tâm, an thần.

Nhìn thấy bàn tay đang gom thuốc của Diệp Tân khựng lại, Lục Thủy lại nói:

"Một viên ngũ phẩm mua một viên linh dược của ngươi, ta muốn một trăm viên. Được không?"

Diệp Tân có chút kinh ngạc nhìn người đối diện, không vì cái gì khác, chỉ vì những gì hắn nói đều đúng hết.

Linh dược của hắn, không phải ai cũng có thể dễ dàng nhận ra thành phần như vậy. Thủ thuật luyện đan của hắn, cũng không phải luyện đan sư bình thường có thể so sánh được.

"Nhưng người này làm sao mà biết được?" Diệp Tân nhìn Lục Thủy, trong lòng có chút đắn đo không rõ.

Cuối cùng Diệp Tân vẫn thu đan dược lại, cười nói:

"Đông Phương thiếu gia thật là thích nói đùa."

Lục Thủy không chút để ý, chỉ bình tĩnh nói:

"Đưa cho hắn một viên linh thạch thất phẩm."

Chân Võ không chút do dự nào lấy ra một viên linh thạch thất phẩm.

Tuy rằng hắn không hiểu vì sao thiếu gia lại bỏ tiền mua thuốc giả, còn mua với giá đắt như thế.

Nhưng mà hắn không thể không nghe theo lệnh thiếu gia.

Phục tùng mệnh lệnh, và việc Thiếu gia vô dụng hay không là hai chuyện khác nhau.

Thiếu gia là thiếu gia, bọn họ chỉ là tùy tùng.

Đương nhiên, lúc gặp nguy hiểm thì không thể nghe lời như bây giờ, đã biết rõ thiếu gia không thể đánh mà còn cho hắn tiến lên, chuyện này tuyệt đối không thể.

-----

Dịch: MB

Bình Luận (0)
Comment