Chỗ bọn họ đang đứng đã được cách âm, những gì họ nói sẽ không bị người khác nghe được.
Sẽ không ai rảnh rỗi đến nỗi chạy đến chỗ của bọn họ để nghe trộm.
Có cách âm, lỡ như bọn họ vô tình nhắc đến Lưu Hỏa, cũng sẽ không gây ra phiền phức cho hắn.
Bởi vì ba người bọn họ đều biết Lưu Hỏa là ai.
Ở tu chân giới, rất ít người biết được thân phận thật sự của Lưu Hỏa.
Ba người bọn họ may mắn nằm trong số ít đó.
Sơ Vũ suy nghĩ một chút, tỏ vẻ đồng ý:
"Có khả năng rất cao, không có định tính rõ ràng, năng lực lợi hại nhưng nhìn qua rất bình thường.
Không xử sự theo lẽ thường.
Tính tình khá thoải mái, dễ chịu.
"Các ngươi có cảm thấy là, con cá tự mình nhảy vào Đại Đạo Bi Văn hay không? Nói một cách khác, không phải Đông Phương Trà Trà tìm thấy cơ duyên, mà là cơ duyên chủ động tìm tới nàng." Kiếm Khởi mở miệng nói.
Kiếm Lạc và Sơ Vũ cũng cảm thấy Kiếm Khởi nói rất có lý.
"Thời đại sủng nhi" là như vậy sao?
Nhưng mà Kiếm Lạc có thể xác định, tất cả mọi người đều thấp hơn so với Đông Phương Trà Trà rồi.
"Nếu như Lưu Hỏa có mặt, thì hắn có thể vượt qua Đông Phương Trà Trà hay không?" Kiếm Lạc mở miệng nói.
...
Bên trong Đại Đạo Mê Cung, Đông Phương Trà Trà cảm thấy có gì đó rơi vào trong mắt rồi? Nàng lập tức che mắt lại.
"Ơ? Có thể cử động rồi."
Đông Phương Trà Trà kinh ngạc phát hiện mình đã có thể cử động.
Trước đó nàng đã thử nhiều lần mà không được.
Lúc này, tất cả tia sáng đã dung hòa vào trong ánh mắt của nàng rồi.
Bị ảo giác hay sao vậy? Đông Phương Trà Trà cảm thấy mắt mình có thể bao quát toàn bộ vùng biển này, biết rõ đến từng ngóc ngách.
Trên trời hay dưới nước nàng đều có thể đi tới.
Nhưng không có nơi nào thú vị cả? Cuối cùng Đông Phương Trà Trà quơ quơ cần câu? Nàng quyết định sẽ tiếp tục câu cá.
Trước khi câu cá, nàng dùng gương để kiểm tra hai mắt của mình, nhưng không nhìn thấy con cá nào bên trong.
Lúc này nàng mới thở phào nhẹ nhõm.
Nàng thầm ghi nhớ chuyện này, chờ gặp biểu tẩu sẽ hỏi.
Biểu tẩu có chút hiểu biết đối với đôi mắt của nàng.
Nếu có chuyện gì biểu tẩu sẽ nói cho nàng biết.
...
Trong khi Đông Phương Trà Trà tỏa sáng, thì Lục thủy vẫn đang đi trong sương mù.
Hắn bước từng bước thật vững vàng? Nhưng mà mỗi lần giẫm chân xuống đều cảm thấy hụt hẫng? Không có cảm giác như đang đi trên mặt đất.
Nếu như tâm lý không tốt, ở trong này đi nửa bước cũng rất khó khăn.
Không thể nhìn thấy bất cứ thứ gì, đưa tay cũng không thấy được năm ngón.
Một màu trắng xóa tựa như bóng tối vô tận.
Ngoài ra, nơi đây cũng không có gì phức tạp, chỉ là đường đi có hơi xa.
Hắn không thể hiểu được, chủ nhân của nơi này nghĩ như thế nào? Tạo ra một địa phương xa xôi như thế này thì đối với hắn có ích lợi gì sao?
Hơn nữa, không thể tùy ý vận dụng năng lực, cũng không được nôn nóng.
Nếu không làm được, ngươi sẽ không thể đi đến nơi mình muốn.
"Sự hiểu biết của người này đối với Đại Đạo, vượt xa người thường rất nhiều." Lục Thủy ở trong lòng âm thầm đưa ra nhận xét đối với người đã bố trí nơi này.
Nếu chỉ dùng lực lượng của Đạo để ngăn chặn người ngoài, thì đây là một vấn đề rất đơn giản đối với Lục Thủy.
Lỡ sinh ra "tác dụng phụ" thì sao? Có chút phiền phức.
Lục Thủy lắc lắc đầu, tiếp tục đi về phía trước.
Rất gần.
Hắn cảm giác tia sáng kia đang ở cách đó không xa.
Lao xao!
Một lúc sau, khi Lục Thủy giẫm chân xuống, sương mù dày đặc bỗng nhiên chuyển động.
Lục Thủy mỉm cười.
Sau đó giơ tay xua đi màn sương trắng.
Lần này sương trắng trực tiếp bị hắn xua tan? Lộ ra con đường phía trước.
Là một con đường trải bằng đá cuội? Hai bên đường hoa tươi đua nở, tỏa ra hương thơm thoang thoảng.
"Cuối cùng cũng đến nơi."
Lục Thủy đi ở trên đường nhỏ, mỗi bước đi đều làm sương trắng cuộn trào dữ dội hơn.
Bên trong sương trắng cuộn trào, nghĩa là ở bên ngoài sương trắng dần dần tản sang nơi khác.
Ở chỗ vách núi đen, sương trắng bắt đầu chuyển động, bắt đầu tản ra bên ngoài.
Rất nhanh sương trắng sẽ lan tới bên vách đá, không bao lâu sẽ vượt qua vách núi.
Một phần lớn rơi vào bên dưới vách núi, nhưng vẫn còn lại rất nhiều, chúng nó trực tiếp hướng về phía đối diện của vách núi mà đi.
Sau khi đến được vách núi, chẳng những sương trắng không ngừng lại, mà còn cuộn trào dữ dội hơn.
Giống như ở giữa trung tâm của một vụ nổ.
Sương trắng một đường đi xuống, đi tới bên cạnh một cái hồ lớn, bên trong hồ có rất nhiều Mộc Sạn Đạo, phía trên có rất nhiều người, nhưng họ không can thiệp chuyện của người khác.
Sương trắng đi xuống dưới, trực tiếp tràn vào chỗ của mọi người, dính lên người họ.
"Đã xảy ra chuyện gì? Tại sao đột ngột có sương mù?"
Một số người đang có mặt trên Mê Cung Mộc Sạn có chút ngạc nhiên.
Đột nhiên có sương mù làm cho bọn họ phải dừng lại, nhất là sương mù này vô cùng dày đặc, ảnh hưởng đến tầm nhìn của bọn họ.
Ở trong sương mù, bọn họ không dám làm càn, chỉ có thể đối với xung quanh cảnh giác hơn.
Sương trắng đi qua Mộc Sạn Mê Cung, tiếp tục tràn xuống phía dưới.
Rất nhanh đi tới chân núi, nơi này có Mê Cung Tiểu Đạo, trong đường nhỏ có thật nhiều người, bọn họ vẫn như cũ không can thiệp chuyện của nhau, hơn nữa khoảng cách đều vô cùng xa, chỉ có hai người là đi sát bên nhau.
Sương trắng dâng lên với tốc độ nhanh vô cùng, nháy mắt đã đem mọi người bao phủ ở bên trong.
Màn sương làm ảnh hưởng con đường của mọi người, trong Mê Cung Tiểu Đạo, không ai tránh khỏi.
Chân Võ, Chân Linh bắt buộc phải dừng lại.
Sương mù này đến quá bất ngờ, trực tiếp che khuất con đường trước mặt họ, làm cho bọn họ có chút ngoài ý muốn.
"Vì sao trời bỗng nhiên có sương mù?"
"Sương mù này không bình thường chút nào."
Rất nhiều người cũng cảm thấy ngạc nhiên.
"Đại Đạo Mê Cung đúng là không đơn giản chút nào, tưởng rằng tìm được con đường thích hợp. Không ngờ mới đi được nửa đường thì gặp phải sương mù."
"Đáng tiếc, ta đã cảm nhận được đường đi, bây giờ mất rồi."
"May mắn ta có mua thuốc, nhanh chóng ăn một viên, tinh thần đã tốt hơn nhiều."
"Ta đặc biệt đi mua tin tức, không có nói về trường hợp nào liên quan với sương mù, thế này là sao?"
Rất nhiều người bị bất ngờ, nhưng bọn họ không tìm được cách gì.
Mặc kệ bọn họ làm như thế nào, đều không tránh khỏi ảnh hưởng của sương mù.
Mà sương mù thì ngày càng nhiều và dày đặc hơn.
Theo bước chân của Lục Thủy, ở vị trí trung tâm sương trắng sôi trào càng mãnh liệt hơn.
Giống như con sóng to trong cơn giông bão, che khuất cả bầu trời.
Nhưng mà chỉ trong nháy mắt, đã từ Mê Cung Tiểu Đạo tràn về phía một ngọn núi khác.
Ở đây trên đường có người, chân núi cũng có người, ngọn núi này có ba con đường, mỗi con đường đều có một vài người.
Những người này trực tiếp bị sương mù bao phủ, nhưng trong nháy mắt, sương mù này đã hướng lên phía trên ngọn núi.
-----
Dịch: MB