Đạo Lữ Hung Mãnh Của Ta Cũng Trùng Sinh ( Dịch Full )

Chương 558 - Chương 558: Kinh Tứ Tọa Chấn Bát Phương 2

Chương 558: Kinh Tứ Tọa Chấn Bát Phương 2 Chương 558: Kinh Tứ Tọa Chấn Bát Phương 2

Kinh Hải dừng chân đứng lại, sau đó kinh ngạc nói:

"Sương mù này tới thật là hung mãnh, có chỗ nào đã xảy ra vấn đề?"

Hắn đã hỏi qua bạn thân ở Kiếm Nhất Phong, người kia không có nói gì về sương mù cả.

Như vậy, chuyện này là một sự cố ngoài ý muốn, sự cố vượt qua mức bình thường.

"Lưu Hỏa?"

Đây là người đầu tiên mà Kinh Hải nghĩ tới.

Nhưng hắn không dám xác định, cũng không có cách nào kết luận.

Việc duy nhất có thể làm chính là đứng yên tại chỗ, bởi vì mọi thứ đều bị bao phủ trong lớp sương mù đáng sợ này.

Phía trước đã không có đường rồi, muốn bước ra con đường của mình đều không thể làm được.

Sương mù này là một mê chướng.

"Không biết có ai khắc phục được mê chướng này hay không."

Ở chỗ Kinh Hải, tất cả mọi người đều dừng lại, nhưng sương mù thì không có ngừng nghỉ, nó trực tiếp vượt qua núi lớn tiến về phía vô tận Đại Hải.

Một lúc sau, Vũ Niết đang đi thì dừng lại.

Nàng quay đầu nhìn về phía bên cạnh, vô tận sương trắng cuồn cuộn lao đến, giống như một cơn sóng thần không thể né tránh,cũng không thể rút lui.

"Đây là?"

Đạo Tông Vũ Niết có chút kinh ngạc, nhưng nàng chưa kịp phản ứng, sương mù đã trực tiếp bao trùm nàng, cũng che khuất tất cả con đường của nàng.

"Không gây thương tổn, nhưng làm cản trở con đường của ta."

“Kinh Hải sư huynh không có nhắc tới sương mù, vậy thì đây không phải là tình huống bình thường."

"Vì sao tình huống này lại là một hiện tượng tự nhiên?"

Đạo Tông Vũ Niết thử phất phất tay, nhưng không có tác dụng gì, tay không đặt ở trước mặt đều khó nhìn thấy.

Sương mù này thật đặc biệt, nếu có người dung nhập vào trong sương mù, thật sự dễ dàng để ám sát một người nào đó."

Khi Đạo Tông Vũ Niết bị sương mù bao phủ, thì Đông Phương Trà Trà cũng đã bị bao phủ bởi sương mù.

Nàng giật mình, vội vàng đưa tay nắm lấy Đậu Nha.

Nếu như bất thình lình bị thay đổi vị trí mà không mang theo đậu nha, vậy thì không tốt.

Trở về sẽ bị biểu tẩu cằn nhằn.

Sau đó bị tiểu di phạt đứng, về nhà còn bị cha mẹ dạy dỗ.

Có một sủng vật cũng không giữ được.

"Hô~"

"May quá, Đậu Nha vẫn còn."

Sau đó Đông Phương Trà Trà đem Đậu Nha đặt ở trên vai, như vậy có thể nhìn thấy, không sợ bị lạc mất trong tíc tắc.

"Vì sao ở đây bỗng nhiên có sương mù?"

"Cũng may không có chạy lung tung, không thì gặp phải nguy hiểm rồi, Hương Dụ nói rất đúng."

Sau đó Trà Trà tiếp tục cầm cần câu, câu cá. Sương mù có thể giúp nàng câu cá dễ dàng hơn, hoa quả dưới biển đều không nhìn thấy cạm bẫy, trực tiếp bị mắc câu.

Nhưng sương mù này làm cho nàng không thể cảm nhận tình hình dưới biển, trước đó nàng cảm nhận được rất rõ ràng.

Đối với chuyện này, Đông Phương Trà Trà cũng không quan tâm, tiếp tục câu cá là được.

Vì sao lại có sương mù, Đông Phương Trà Trà chưa từng nghĩ tới.

Chỉ là sương mù mà thôi, có gì lạ đâu?

Ở bên ngoài Kiếm Nhất Phong, mỗi người đều đang nhìn vào Đại Đạo Bi Văn.

Bọn họ hết sức tò mò đối với con cá ở bên trong.

Nếu không có tiền bối tông môn ở đó, sẽ có vài người muốn lên đó để kiểm tra.

Nếu có thể, bọn họ còn muốn bỏ vào đó một ít thức ăn cho cá, nhìn xem con cá này có thể ăn được hay không.

Sự thật là, những cường giả của Kiếm Nhất Phong ở đằng kia cũng nghĩ như vậy, nhưng vì sĩ diện, nên họ không có làm chuyện ngây thơ như vậy.

"Nếu như câu con cá này ra ngoài, các ngươi nghĩ có thể ăn được hay không?" Có người hỏi.

"Vậy thì ngươi nên nghĩ cách để câu nó trước đi."

"Không, các ngươi không có mồi câu, có thể con cá này không ăn mồi câu thông thường."

"Các ngươi đều sai, Đại Đạo Bi Văn không có lỗ hổng, các ngươi cần nghĩ cách để cắm cần câu vào trong."

"..."

Nhóm người của Sơ Vũ nghe những người xung quanh bàn tán mà cảm thấy cạn lời.

Những người này không thể nói chuyện gì đó nghiêm túc hơn sao?

"Các ngươi nghĩ mùi vị con cá này như thế nào?" Sơ Vũ nhìn Kiếm Khởi và Kiếm Lạc, hỏi.

Kiếm Lạc không muốn để ý tới Sơ Vũ.

Trái lại, Kiếm Khởi suy nghĩ một chút mới trả lời:

"Chắc là được, những gì có trên Đại Đạo Bi Văn chính là hiện thân của Đại Đạo, tương tự như Ngộ Đạo Quả, có thể mùi vị cũng sẽ giống nhau.

Ta nghe một vị tiền bối nói, mùi vị của Ngộ Đạo Quả cũng được lắm.

Khi hắn còn trẻ, may mắn ăn được một trái."

Sơ Vũ: "... "

Kiếm Lạc: "..."

Thật sự có thể đưa ra câu trả lời a.

Khi một số người còn đang thảo luận thì sương trắng bỗng nhiên xuất hiện.

"Ồ, sương mù ?"

Nghe được câu này, tất cả mọi người đều nhìn xung quanh, thật sự là có sương mù.

"Đúng là sương mù".

"Không đúng, nơi này làm sao mà có sương mù được?"

Đúng vậy, trận pháp của cửa vào Đại Đạo Mê Cung không phải đồ trang trí, không thể nào có sương mù được.

Nếu sương mù thật sự xuất hiện, cũng sẽ bị trận pháp làm sạch.

Nhưng trên trời thật sự có sương mù.

Không riêng gì đệ tử của Kiếm Nhất Phong, chính những cường giả kia cũng phải nhíu mày.

"Sương mù này không bình thường, có thể ảnh hưởng đến cảm giác của con người."

"Các ngươi có nhìn thấy sương mù từ đâu tới hay không?"

"Nháy mắt xuất hiện, hoặc là từ bốn phương tám hướng xuất hiện."

"Không phải, là từ trong Đại Đạo Mê Cung tràn ra."

Nghe được câu này, tất cả cường giả đều nhìn về hướng tế đàn, nhưng không nhìn thấy gì cả.

Chỉ trong nháy mắt, bọn họ bị sương mù trực tiếp bao phủ, đến người bên cạnh cũng không thấy rõ.

"Sao lại thế này? Ta cảm giác như người bên cạnh đều biến mất rồi."

Trong đám người có người tỏ ra lo lắng.

"Ta cũng nhìn không thấy."

"Sương mù này có chút khác thường."

"Tiền bối không cần nói, đây là sương mù từ trong Đại Đạo Mê Cung đi ra, làm sao mà bình thường được?"

Lúc này cường giả của Kiếm Nhất Phong mở miệng nói:

"Đừng lo lắng, an tâm đứng tại chỗ và đừng làm những chuyện không cần thiết.

Sương mù này không có tác hại."

Sau đó, trực tiếp mở ra đại trận của nơi này, để đề phòng người bên ngoài đi vào công kích.

Bên trong chắc chắn không có gì nguy hiểm.

Bọn họ có thể cảm giác được.

Nhưng mà bọn hắn vẫn không biết chuyện gì đã xảy ra.

...

"Dị tượng này chưa từng xuất hiện, nó không phải là một trong những dị tượng của Đại Đạo Bi Văn?"

Sơ Vũ ở trong lòng đã có chút suy đoán, muốn nhìn ánh mắt của Kiếm Lạc Kiếm Khởi.

Nhưng không nhìn thấy được.

Ngẫm lại coi như xong.

Đát, đát.

Lúc này, có âm thanh từ trong sương mù bất chợt truyền tới.

Dường như ở phía trước, không xa.

"Có tiếng bước chân?"

"Ở hướng nào?"

"Không cảm giác được, hình như từ trong sương mù truyền tới."

Tất cả mọi người đều có chút khẩn trương, ai biết trong sương mù có cái gì, thật đáng sợ.

Những cường giả kia cũng là như vậy, bọn họ cũng không phân biệt được tiếng bước chân phát ra từ đâu.

Chuyện này thật kì lạ.

Rốt cuộc, chuyện gì đã xảy ra trong Đại Đạo Mê Cung?

...

Không riêng gì người bên ngoài, Đông Phương Trà Trà cũng nghe được thanh âm này, nàng thấy hơi sợ.

Vội vàng ôm lấy Đậu Nha.

-----

Dịch: MB

Bình Luận (0)
Comment