Kinh Hải thở dài trong lòng, tên Lưu Hỏa này thật đáng sợ.
Những lời trước đó kia đều đã nói rõ một chuyện.
Đó là người này chính là Thiếu Tông chủ của Ẩn Thiên Tông, Lưu Hỏa.
Là tồn tại chỉ có thể nhìn mà thèm.
Tất cả mọi người vẫn còn đang ở tầng một, mà Lưu Hỏa đã đến tầng cao nhất, ở giữa không biết cách bao nhiêu tầng.
Đông Phương Trà Trà thì nhẹ nhàng thở ra, sau đó lựa chọn thu hồi linh thạch và trái cây.
Hương Dụ đã phổ cập khoa học cho nàng, sở hữu Kiếm Đạo vô thượng chính là Lưu Hỏa.
Lưu Hỏa không đến mức đi cướp linh thạch của nàng.
Loại nhân vật nhỏ như nàng cũng sẽ không gặp được nhân vật lớn như Lưu Hỏa đâu.
...
Mà ở bên ngoài, từng người đều kích động.
“Kiếm Khởi, hai vị đại lão vừa mới khen ngươi.” Sở Vũ đẩy đẩy người bên cạnh nói.
“Ngươi nói ca ca ta, đụng ta làm gì?” Giọng nói của Kiếm Lạc vang lên.
Nàng có vẻ như có chút vui vẻ, có người khen ca ca nàng nha.
Hơn nữa còn là tiền bối của Kiếm Nhất Phong bọn nàng, tiền bối lợi hại nhất.
Nàng đương nhiên sẽ tự hào.
“A? Vị trí này không phải Kiếm Khởi sao?” Sơ Vũ có chút ngoài ý muốn.
“Ta ở sau lưng các ngươi.” Giọng nói của Kiếm Khởi vang lên.
Hắn được hai vị kia nhắc đến, thật ra cũng có chút xấu hổ.
Nhưng không ảnh hưởng tới kiếm trong tay hắn.
Hắn từng lên tới tầng cao nhất, chuyện này chỉ có một số cực ít người mới biết.
Cho nên những người khác của Kiếm Nhất Phong cũng không biết người này rốt cuộc là ai.
“Vừa rồi tiền bối nói gì các ngươi đã nghe thấy chưa?” Có người hỏi.
“Không nên hỏi vấn đề ngu ngốc như vậy, đã nói rõ vậy rồi, vật mà tiền bối để lại, sẽ trực tiếp phân.”
“Người hữu duyên sẽ có được, thuận theo sương mù.
Vậy chúng ta có thể có được ư?”
“Phía trước có nhiều người như vậy, ngươi nghĩ sao?”
“...”
“Vậy đệ tử Kiếm Nhất Phong trong miệng bọn hắn kia là ai?”
“Thiên tài tam giai ở Kiếm Nhất Phong, ngươi nói xem còn có vị nào?”
“...”
Lúc này, cường giả của Kiếm Nhất Phong cũng nhíu mày lại.
Vật mà tiền bối Kiếm Nhất Phong lưu lại này, thấy thế nào cũng không đơn giản.
Bọn hắn ở chỗ này rất khó chiếm được.
Vậy phải đi vào sao?
“Chờ một chút xem.”
Chỉ có thể nhìn một chút xem có chuyện gì xảy ra.
Chuyện này nếu như quyết định sai, thì sẽ bị chế giễu cả một đời.
Đương nhiên, trong lòng bọn hắn vô cùng kích động.
Không vì gì khác, mà vì bốn chữ của Kiếm Nhất tiền bối: Kiếm Nhất Phong ta.
Chuyện này đối với bọn hắn mà nói chính là ca ngợi lớn nhất.
Từng người một bây giờ đều đang chờ đợi, chờ đợi xem sẽ có thứ gì xuất hiện.
--- ---
Lục Thủy ngẩng đầu nhìn bốn phía, phát hiện nơi này đã không còn công khai với bên ngoài.
“Ngươi tên gì?” Kiếm Nhất trực tiếp cầm cờ trắng đi đầu.
Nếu trước đó đã thua, vậy bây giờ thể để thua nữa.
Mặt mũi?
Một tia thần thức thì còn cần mặt mũi gì?
Chết cũng đã chết rồi.
Chết thảm hơn hắn cũng không biết.
“Vãn bối là Lục Thủy.” Lục Thủy mở miệng đáp.
Nói tên thật đại khái là vì tôn trọng đi.
Chỉ là hắn có cảm giác vị tiền bối này không tử tế, chưa nói một tiếng đã cầm cờ đi trước.
Lục Thủy cũng không suy nghĩ nhiều, cầm quân cờ đen lên hạ xuống một nước.
“Lục tiểu hữu có gì muốn hỏi?” Kiếm Nhất lại hạ một quân.
Mà theo quân cờ của Kiếm Nhất và Lục Thủy hạ xuống, màn sương trắng ban đầu bắt đầu cuốn lên trên, ở giữa có dấu vết của đạo.
Chỉ là những vết tích này cũng không rõ ràng, còn chưa tới lúc bộc phát.
Có điều một chút khí tức đã bắt đầu thông qua màn sương trắng khuếch tán ra bên ngoài, nhưng tốc độ khuếch tán cũng không nhanh.
Đối với loại chuyện này, bất kể là Kiếm Nhất hay Lục Thủy, đều không để ý.
Đối với bọn hắn mà nói, có lẽ đánh cờ quan trọng hơn.
Cộp!
Lục Thủy hạ cờ xuống, tư thế tốt, âm thanh lớn, dễ có khí trận.
“Muốn hỏi tiền bối một chút, đối với chuyện thời Viễn Cổ, tiền bối có biết nhiều hay không?” Lục Thủy mở miệng nói.
Cộp!
Kiếm Nhất hạ cờ, âm thanh cũng vang dội.
“Biết không ít, nhưng có chút khó nói, ngươi có thể hỏi trước.” Kiếm Nhất mở miệng nói.
“Tiền bối có biết nhiều về Tiên Đình, Thần Chúng và Phật Môn không?” Lục Thủy hỏi.
Nói rồi hắn liền hạ một quân cờ, khí thế không hề giảm.
So khí thế, hắn sẽ không thua.
Kiếm Nhất cau mày, cảm thấy như gặp phải kình địch, khó trách người bên trong kiếm đạo vô thượng lại thất bại.
Khí thế rất đặc biệt, sức mạnh mặc dù yếu, nhưng không hề đơn giản.
Nhưng hắn bây giờ khác với người trong kiếm đạo vô thượng kia, người kia là không có trí lực.
Hắn bây giờ có càng nhiều khả năng thắng hơn.
Cộp!
Kiếm Nhất hạ cờ, sau đó suy tư một chút, nói:
“Tiên Đình và Phật Môn thì hiểu rõ, nhưng Thần Chúng thì chưa từng nghe qua.”
Nghe được câu này, Lục Thủy liền biết, thời gian Kiếm Nhất chết tương đối sớm, Thần Chúng là thế lực xuất hiện sau này, khi đó Kiếm Nhất hẳn là đã không còn.
“Vậy tiền bối đối với những người khác ở thời đại kia có hiểu rõ không?” Lục Thủy hạ tiếp một quân cờ, tiếp tục hỏi.
“Ngươi có thể hỏi rõ một chút, ví dụ như nói cho ta biết người sáng lập Thần Chúng này là ai, có thể ta biết.
Ở thời đại kia, chỉ cần đủ nổi danh, ta liền biết.” Kiếm Nhất nói.
Ánh mắt của hắn đặt trên bàn cờ, hiện tại vừa mới bắt đầu, suy tính nhiều không có gì tốt.
Vững vàng đi là được.
Cộp!
Lục Thủy không có chút suy nghĩ nhường nào, khí thế nắm rất ổn.
“Thần Quyến, Aiz.
Hẳn là tên này.” Lục Thủy mở miệng nói.
Cái tên này là lấy được ở hội nghị kia, cho nên hắn mới suy đoán vị kia của Thần Chúng là Thần Quyến Aiz, nhưng có thể tính sai hay không, hắn cũng không dám khẳng định.
“Thần Quyến Aiz?” Kiếm Nhất hạ cờ xuống, tiếp tục nói:
“Là tiểu nha đầu này à.
Một hậu bối thiên phú rất mạnh, nhưng thực lực cũng không kém mấy lão gia hỏa chúng ta bao nhiêu, lại còn là Thần Quyến.”
“Tiền bối có cảm thấy nàng sẽ giết thần không?” Lục Thủy tiếp tục hỏi.
Đương nhiên, việc chơi cờ cũng không có dừng lại.
Nghe được vấn đề này của Lục Thủy, Kiếm Nhất cười một cái, nói:
“Xem ra Lục tiểu hữu biết rất nhiều.
Có điều ta rất tò mò không biết tình huống bên ngoài bây giờ là như thế nào?
Người biết chuyện thời kỳ Viễn Cổ, nhiều hay không nhiều?”
“Thời đại tu chân giới bây giờ, Đạo Tông, Kiếm Nhất Phong, Trùng Cốc, Xảo Vân Tông là các thế lực cầm đầu.
Muốn tìm ra mấy nhà ngang với thế lực bọn hắn thì có, nhưng mạnh hơn thì cơ bản không có.
Mà Tiên Đình, Phật Môn, Thần Chúng gần đây bắt đầu nổi lên, trong thời đại này, bọn hắn đang khôi phục.” Lục Thủy hạ quân cờ xuống bàn cờ, tiếp tục nói.
“Còn về người biết đến chuyện thời kỳ Viễn Cổ, ít lại càng thêm ít.
Nếu như không phải có vài chuyện ngoài ý muốn, ta cũng sẽ không biết tới.”
Hắn quả thật không biết chuyện thời kỳ Viễn Cổ, ở kiếp trước cũng không thể biết.
Mặc dù không nghiên cứu sai, thế nhưng cũng không biết.
-----
Dịch: MB