“Khôi phục?” Kiếm Nhất cười một tiếng:
“Xem ra ở giữa hẳn là xảy ra không ít chuyện, những người thuộc những thế lực này cũng không yếu, Đạo Tông đều đang truyền thừa, bọn hắn lại xảy ra chuyện.”
“Nghe nói truyền thừa của Đạo Tông bị đứt mất, cái tên Kiếm Nhất này bọn họ đều chưa từng nghe qua.” Lục Thủy nói thêm một câu.
Kiếm Nhất: “...”
Được rồi, Đạo Tông còn kém hơn.
Kiếm Nhất lại hạ một nước cờ, Lục Thủy không nói chuyện, theo sau hạ một nước.
Kiếm Nhất chỉ có thể tiếp tục, khí thế không hề thua, duy trì rất tốt.
“Nếu ngươi đã biết đến chuyện giết thần, vậy hẳn phải biết Chân Thần là ai đúng chứ?” Kiếm Nhất mở miệng hỏi một câu.
“Cửu, Chân Thần Độc Nhất Thiên Địa.” Trong lúc nói chuyện, Lục Thủy và Kiếm Nhất đã thay phiên hạ mấy nước cờ.
Lúc này, sương trắng bắt đầu quay cuồng, khí tức đã trở nên cực kỳ dày đặc.
Sau đó bắt đầu điên cuồng tàn phá bừa bãi.
Mà những người ở trong Mộc Sạn Mê Cung là cảm thấy sâu sắc nhất.
Đây không phải khí tức đạo đơn thuần, dường như là khí tức dẫn đạo, nhưng đang dạy bảo ngươi nên đi con đường phía trước như thế nào.
“Cảm giác của ta bị sai sao? Ta có cảm giác như vướng mắc của ta như đang được nới lỏng, con đường phía trước như sáng tỏ rõ ràng.”
Có một vài người đã nhận ra cái gì, sau đó bắt đầu bước đi trong màn sương trắng dày đặc đưa tay không thấy được năm ngón.
Khí tức này vẫn như cũ tiếp tục khuếch tán, chỉ là tốc độ không còn nhanh như vậy mà thôi.
Mà người cách gần nhất, ngược lại là người gặp phải trước tiên.
Nhưng khí tức yếu kém lại truyền đi nhanh vô cùng.
Ở bên ngoài, cả đám đều cảm thấy dị thường.
“Cái màn sương mù này giống như có thêm chút đồ vật gì đó, thế nhưng hình như lại không có chút tác dụng gì đối với chúng ta.”
“Đây chính là vật mà tiền bối để lại? Có phải hơi bình thường hay không?”
“Hay là chúng ta ở bên ngoài nên cảm giác không được rõ ràng?”
“Nhưng tình huống bên trong thế nào chúng ta lại không biết.”
“Thế nhưng Đại Đạo Bi Văn biết mà.”
“Thế nhưng chúng ta không nhìn thấy mà.”
“...”
Một đám cường giả của Kiếm Nhất Phong nhất thời cũng trầm mặc, bọn hắn cũng cảm thấy dị thường, nhưng chính là không xác định được dị thường như thế nào.
Có là là vì còn chưa đủ kịch liệt đi.
Mà đúng lúc này, Đại Đạo Bi Văn đột nhiên hô ứng lẫn nhau, sau đó, một vệt sáng lóe lên, ánh sáng này dường như hòa với sương trắng, bắt đầu truyền lại dung mạo của nó.
“Này này, các ngươi có thấy không?”
“Thấy thấy, là tia sáng.”
“Đúng, là tia sáng của Đại Đạo Bia Văn.”
Lúc này, một đám cường giả cũng đã nhìn thấy.
“Đại Đạo Bi Văn hẳn cũng là do tổ tiên truyền xuống.”
Đúng vậy, cái dáng vẻ ăn khớp này, tám chín phần mười là như vậy.
Bọn hắn chỉ biết Đại Đạo Bi Văn là đồ vật vẫn luôn có trong tông môn.
Nhưng cụ thể là ở đâu ra, thật đúng là không biết.
“Không đúng, các ngươi nhìn đi, đường bên trên không đúng lắm.” Lúc này, có người bắt đầu quan sát thấy ánh sáng dị thường.
Kiếm Khởi bọn hắn cũng nhìn sang.
Bọn hắn nhìn thấy những đường sáng kia kéo rất dài, cái này ngược lại không có gì, thế nhưng có một vài tia sáng không dài lúc đầu đột nhiên bắt đầu kéo dài lên, mà tốc độ còn không chậm.
Mặc dù cách 1/3 còn rất xa, nhưng này đồng nghĩa với việc đang tăng độ cao cho bọn hắn.
“Thế nhưng vì sao chỉ có những người thiên phú tầm thường kia động?” Rất nhiều người đều nghi vấn trong lòng.
Lúc này, tia sáng nào ở dưới cùng nhất, đương nhiên sẽ bị cho là thiên phú bình thường.
Cường giả của Kiếm Nhất Phong cũng nhìn thấy, bọn hắn có thể sẽ biết nguyên nhân.
“Lại nhìn chút nữa đi.”
Bọn hắn không có gấp, mà là đang chờ đợi.
Tình huống bên trong chỉ vừa mới bắt đầu, sẽ không quá muộn.
...
“Đúng, Cửu.” Kiếm Nhất hạ quân cờ trong tay xuống, tiếp tục nói:
“Chân Thần Độc Nhất Thiên Địa.
Một vị Chân Thần chạy ngược chạy xuôi, một cô bé ngây thơ nhiều chuyện.”
Ngây thơ nhiều chuyện? Cũng đúng.
Lục Thủy trong lòng nghĩ đến Tiên Nhân Đau Răng, Nhược Thủy Tam Thiên, Tinh Ti Tiên Quân.
Những người này đều từng gặp qua Cửu, mà Cửu có vẻ như đều từng giúp bọn họ.
Cũng không biết là xuất phát từ nguyên nhân gì.
“Tiền bối rất quen thuộc với Chân Thần sao?” Lục Thủy hỏi.
Kiếm Nhất lắc đầu:
“Không tính là quen thuộc, thỉnh thoảng sẽ gặp mấy lần, lần cuối cùng gặp mặt hẳn là trước khi nàng chết không lâu đi.”
Kiếm Nhất hạ một quân cờ, hắn cảm thấy đối phương mặc dù đang hỏi chút việc, nhưng tâm tư đặt trên bàn cờ không hề giảm chút nào.
Kình địch mà.
Lục Thủy không có ý định thua vị tiền bối này, nói gì thì cũng phải thắng được ván đầu tiên.
“Tiền bối có biết Chân Thần chết như thế nào không?” Lục Thủy hạ một quân cờ xuống, mở miệng hỏi.
“Cái này ta không có cách nào nói quá nhiều, chỉ có thể nói là một loại lựa chọn, cộng thêm chút nhân tố bên ngoài.
Nhưng mà quá trình chết đi của Cửu thì ta không biết.
Cùng ngày nàng chết đó, ta hẳn là cũng đã chết.
Trí nhớ của ta được sắp xếp nơi này dừng lại ở ngày đó, cho nên chuyện đoạn thời gian kia, ta không có khả năng biết.” Kiếm Nhất nói.
Hắn nói rất bình tĩnh, dường như không phải là đang nói về sinh tử của chính mình.
Lục Thủy ngược lại có chút ngoài ý muốn, Kiếm Nhất cũng chết đi trong cùng ngày Chân Thần mất đó.
Nói cách khác, cái chết của Kiếm Nhất có quan hệ trực tiếp với Chân Thần.
“Vậy tiền bối hẳn phải biết ngày đó mình muốn đi làm gì chứ?” Lục Thủy cúi đầu hạ cờ, thuận miệng hỏi.
“Cái này liên quan đến rất nhiều thứ, một tia thần thức như ta không chắc là có thể nói hay không.
Nếu nói, có khả năng là sẽ chết bất đắc kỳ tử ngay tại chỗ.
Cho nên vẫn không nói thì tốt hơn.” Kiếm Nhất nói.
Thật vất vả mới có thể đánh cờ cùng người khác, không nên bất đắc kỳ tử thì hơn.
Lục Thủy cũng không cưỡng cầu, tiếp tục hỏi.
“Tiền bối có tham gia hội nghị giết thần không?”
Nghe được vấn đề này, Kiếm Nhất nhìn Lục Thủy một chút:
“Ngươi thế mà cái này cũng biết?”
“Vãn bối có đi qua cái chỗ kia.” Lục Thủy nói.
“Cái hội nghị kia ta không có đi, nhưng đúng là cái hội nghị kia đã mở màn cho việc giết thần.
Cửu cũng tới gần thời gian rơi xuống sau đó.
Đến ngươi.” Kiếm Nhất hạ cờ, mở miệng nói.
Cộp!
Lục Thủy hạ cờ, tiếp tục hỏi:
“Tiền bối có biết người tổ chức hội nghị là ai không?”
Kiếm Nhất hạ cờ, không mở miệng trả lời vấn đề này.
“Đổi vấn đề khác đi.”
Lục Thủy có chút ngoài ý muốn, thế mà lại trực tiếp không đề cập tới.
‘Người này có tính nguy hiểm rất cao sao?’ Lục Thủy hơi kinh ngạc trong lòng.
“Tiền bối có biết Dự Ngôn Thạch Bản và Vị Lai Kinh không?”
Đây là chuyện Lục Thủy vẫn luôn muốn biết, nhưng hắn cảm thấy Kiếm Nhất khả năng cao là không biết.
Bởi vì khi đó Thần Chúng cũng đã trở thành thế lực lớn.
Nói cách khác, Kiếm Nhất đã sớm chết không biết bao lâu rồi.
Chênh lệch thời gian quá mức xa xôi.
-----
Dịch: MB