Quả nhiên, Kiếm Nhất lắc đầu:
“Chưa từng nghe nói qua.
Nhưng ta có chút hiếu kỳ về hội nghị mà tiểu hữu nhắc tới trước đó.
Cái hội nghị kia, tiểu hữu biết được bao nhiêu?”
“Ngoại trừ người đề xuất còn có năm người tham gia, Lạc Tam Sinh của Minh Thổ, Tiên Mục của Tiên Đình, những người khác thì không biết.
Nhưng Phật Môn cũng có tìm người tới đó, cho nên Nam Mô của Phật Môn hẳn là cũng đi, người của Thần Chúng cũng tới chỗ kia, cho nên Thần Quyến Aiz có liên quan đến Thần Chúng hẳn là cũng đi.” Lục Thủy hạ cờ.
Kiếm Nhất gật gật đầu:
“Khó trách tiểu hữu lại hỏi Thần Quyến Aiz liệu có thể giết thần hay không, sức mạnh của Thần Chúng nếu như có chút tương tự với Chân Thần mà nói, như vậy người sáng lập Thần Chúng hẳn là nàng.
Mặc dù nàng là Thần Quyến, nhưng Cửu không cần tín ngưỡng, Aiz phát triển hoàn toàn bằng sở thích của bản thân.”
Đối với việc này, Lục Thủy không nói gì thêm, Aiz đối với hắn mà nói, chỉ là thuận miệng nhắc tới:
“Đúng rồi, ta có nhìn thấy danh sách mời của hội nghị kia.
Cuối danh sách có viết Mê Đô, tiền bối có biết là cái gì không?”
“Thời đại này có Mê Vụ Chi Đô không?”
Cộp một tiếng, Kiếm Nhất hạ cờ, tiếp tục nói:
“Nếu có thì đi vào.
Mê Đô là cách gọi phổ biến, cụ thể chỉ cái gì, phải xem người kia nghĩ như nào.
Nhưng khẳng định có quan hệ với Mê Vụ Chi Đô.”
Lục Thủy gật đầu, không tiếp tục hỏi chuyện liên quan đến Mê Vụ Chi Đô nữa.
Nơi này chỉ có thể chờ đến lúc hắn có đủ thực lực, cộng thêm rảnh rỗi, lại tới nhìn xem sau.
Nếu không vào rồi sẽ rất khó đi ra.
Trừ khi Đại Trưởng lão vớt hắn ra.
Hoặc là Mộ Tuyết biết, đi vào mang hắn ra.
Nhưng mặc kệ là kiểu nào, đều không phải là điều hắn muốn.
Lục Thủy nhìn bàn cờ, lúc này cờ đã hạ rất nhiều, gần như chiếm non nửa bàn cờ, ván cờ đã dần kịch liệt lên.
Vốn định chuyên tâm đánh cờ, Lục Thủy lại đột nhiên nghĩ đến một vấn đề nhỏ.
“Tiền bối, ta còn một vấn đề nữa.” Lục Thủy mở miệng nói.
“Hỏi đi.” Kiếm Nhất không thèm để ý Lục Thủy hỏi cái gì.
Có thể trả lời thì trả lời, không thể trả lời đương nhiên sẽ không trả lời.
Lục Thủy không chần chờ, trực tiếp mở miệng hỏi:
“Tiền bối có biết Lục là ai không?”
Cái tên này hắn đã nghe thấy nhiều lần, nhưng chính là vẫn luôn không có cách nào có được bất cứ tin tức gì.
Căn bản không ai nhớ được hắn, ngoại trừ tên ra.
Mà thực lực của Kiếm Nhất thì không hề yếu chút nào, có lẽ có thể nhớ được.
Lúc này, Kiếm Nhất nhíu mày, hắn suy tư một chút, nói:
“Có chút không nhớ được, sẽ không phải Lục cũng đã chết rồi chứ?”
Kiếm Nhất vỗ vỗ trán nói:
"Lục tám phần là chết rồi."
"Hình như tiền bối không bất ngờ về chuyện này." Nói xong Lục Thủy hạ một nước cờ, lần này cần thừa dịp đối phương chưa chuẩn bị, đánh một đòn hiểm.
Kiếm Nhất dự định hạ cờ trước, sau đó mới giải thích.
Nhưng vừa hạ cờ xong thì hắn phát hiện mình đi sai nước.
Lục Thủy ở trong lòng mừng thầm, cuối cùng cũng tìm được cơ hội.
Nhưng hắn chưa kịp thả con cờ xuống, đã bị một bàn tay đột ngột chặn lại.
Là tay của Kiếm Nhất.
Lục Thủy nghi hoặc nhìn về phía Kiếm Nhất:
"Tiền bối làm vậy là sao?"
Kiếm Nhất thu hồi con cờ, nói:
"Nước đi này không tính."
Lục Thủy: "???"
Sau đó hắn cũng thu hồi một con cờ nói:
"Vậy nước đi này của ta, cũng không tính."
"Ngươi làm như vậy thật nhàm chán." Kiếm Nhất nói.
"Làm như tiền bối thì thú vị lắm sao?" Lục Thủy nói.
"Già trẻ có thứ tự, ngươi là vãn bối phải nên tôn kính trưởng bối."
"Tiền bối, ta họ Lục không phải họ Kiếm."
Kiếm Nhất liếc mắt nhìn Lục Thủy một cái, nói:
"Người chết là lớn nhất, có đúng không!?"
Lục Thủy: "..."
Sau đó, Lục Thủy hồi cờ thất bại, còn Kiếm Nhất hồi cờ thành công.
Kiếm Nhất hạ đúng nước cờ, sau đó mở miệng nói:
"Vừa rồi chúng ta nói đến đâu rồi?
À, cái chết của Lục.
Lục là một người cực kỳ đặc biệt. Trước kia, tồn tại cảm của hắn tuy thấp, nhưng có thể làm cho người ta phải nhớ kỹ hắn.
Đặc biệt là hắn không thể ảnh hưởng đến ta, cho dù ta chỉ là một tia Thần thức.
Theo dòng thời gian trôi, kí ức của ta cũng mờ nhạt dần theo năm tháng, ta chỉ có thể nói.
Lục, đã chết.
Ta cảm thấy cái chết của hắn là chuyện tất nhiên."
"Vì sao?" Lục Thủy có chút tò mò.
"Bởi vì..." Kiếm Nhất ngẩng đầu nhìn bầu trời một chút, nói:
"Xem như hắn chán sống đi.
Nguyên nhân là gì thì ngươi đừng hỏi, chuyện này hết tám phần là ta không thể nói ra.
Lục không cho ta làm tổn hại tới danh tiếng của hắn."
Lục Thủy nhìn nhìn bàn cờ, hắn hạ xuống một nước cờ tốt, sau đó tò mò hỏi:
"Tiền bối và Lục rất quen thuộc?"
"Không quen. Mỗi lần ta tìm hắn chơi cờ, hắn đều chơi cho có lệ mà thôi." Kiếm Nhất vừa cười vừa nói.
Nói đến chuyện này, Kiếm Nhất ngoài miệng tỏ vẻ bất mãn, nhưng nét mặt không có vẻ gì là khó chịu.
Bọn họ rất quen thuộc, Lục Thủy rút ra kết luận.
"Lục là một người như thế nào?" Lục Thủy hỏi.
Trong thời đại của chúng ta, Chân Thần vẫn còn tồn tại.
Nhưng những lão già như bọn ta kiêng kỵ nhất không phải là chân thần, mà là Lục.
Lục là một người rất đặc biệt.
Nếu như ta không có đoán sai, ngày mà các Chân Thần ngã xuống, cũng là ngày Lục soi sáng toàn bộ tu chân giới.
Sức mạnh của hắn không có ai ngăn nổi.
Nhưng mà... " Kiếm Nhất nói đến đây thì dừng lại.
Lục Thủy không hỏi, hắn biết Kiếm Nhất sẽ nói tiếp.
Đúng là Kiếm Nhất chỉ dừng một chút, sau đó tiếp tục nói:
"Nhưng một ngày nọ, chính sự đặc biệt của Lục mang đến một đạo khảm mà hắn khó có thể vượt qua.
Chỉ cần vượt qua, Lục chính là người quyền lực nhất tu chân giới."
"... "
"Cuối cùng hắn làm thế nào để vượt qua?" Lục Thủy hỏi.
Không cần hỏi cũng biết, Lục chắc chắn vượt qua được, cho nên Lục Thủy trực tiếp hỏi làm sao vượt qua.
Kiếm Nhất hạ cờ, cười không nói.
Lại không trả lời? Lục Thủy cũng đành chịu.
Nhưng mà hắn rất tò mò? Ngày mà Chân Thần ngã xuống, đã xảy ra những chuyện gì.
Kiếm Nhất cũng chết vào ngày đó? Lục gặp phải nguy cơ không biết trước? Nhược Thủy Tam Thiên chứng kiến thiên địa xảy ra thiên kiếp trước nay chưa từng có.
Ít nhất là bốn cái.
"Ngày Chân Thần ngã xuống thật sự là một ngày không yên ổn" Lục Thủy trong lòng thở dài.
Nhưng mà? Hỏi nhiều như vậy, Cũng không có chuyện nào liên quan mật thiết với hắn.
Tất cả chỉ để thỏa mãn trí tò mò của hắn mà thôi.
Kiếm Nhất chết vào ngày các Chân Thần ngã xuống? Vậy thì hắn đối với những chuyện xảy ra sau đó, hoàn toàn không biết.
Chuyện trước đó? Có chuyện nói được, có chuyện không thể nói.
Lục Thủy cũng không biết hỏi từ đâu.
Hắn thật sự không biết gì về những chuyện đã xảy ra trong thời kì đó, muốn hỏi cũng không biết hỏi cái gì.
-----
Dịch: MB