"Nếu như ngươi muốn biết chuyện của Lục, có thể đi một chuyến tới Thiên Tai cổ thành xem sao." Kiếm Nhất mở miệng nói.
"Thiên Tai cổ thành? Bất Tử tộc?" Lục Thủy có chút bất ngờ.
"Đúng? Bất Tử tộc? Ngươi đi qua rồi?
Nơi đó bây giờ như thế nào rồi?" Kiếm Nhất hỏi.
"Người của Bất Tử tộc vẫn còn ở bên trong, không thể ra ngoài, nhưng không phải là người sống nữa. Ở bên ngoài, số người sống sót của Bất Tử tộc còn rất ít." Lục Thủy dựa theo sự thật mà nói.
"Kết quả này cũng là bình thường? Người của Bất Tử tộc bị mê hoặc nên đánh mất chính mình, sau cùng làm nội bộ tan rã.
Là chủng tộc bảo vệ Chân Thần? Bọn họ có được huyết thống của Thần, phải là lá chắn kiên cố nhất? Đáng tiếc, cũng chính thần huyết làm cho bọn họ đi lên con đường không lối về." Kiếm Nhất hơi xúc động nói.
"Chủng tộc bảo vệ cho Chân Thần? " Lục Thủy có chút bất ngờ, đây là lần đầu tiên hắn biết tới chuyện này.
"Bất Tử tộc vì Chân Thần mà đến? Sau đó trở thành lá chắn kiên cố của Chân Thần.
Nếu như Chân thần không may ngã xuống? Bất Tử tộc chính là chủng tộc có thể tạo nên những biến số? Bọn họ điên lên, ai cũng phải sợ hãi.
Vì vậy một số người luôn hy vọng Bất Tử tộc bị tan rã.
Cửu nghĩ rằng thần huyết có thể bảo vệ bọn họ, đáng tiếc... cuối cùng vẫn bị diệt vong.
May mắn, vẫn còn một số người tỉnh táo, lựa chọn từ bỏ Thiên Tai cổ thành, nhanh chóng rời đi.
Không thì Bất Tử tộc đã triệt để diệt tộc rồi.
Nhưng mà Chân Thần ngã xuống, bọn họ ở bên ngoài chắc chắn sẽ người khác người truy sát.
Bất Tử tộc đáng sợ, ai cũng biết.
“Đến lượt ngươi." Kiếm Nhất hạ cờ, mở miệng nói.
Hắn cảm thấy bước đi này cực kỳ tốt.
Có thể thắng.
Lục Thủy có chút bất ngờ, thì ra thần huyết là do Chân Thần ban cho Bất Tử tộc.
Bởi vì Chân Thần sắp ngã xuống, mà Bất Tử Tộc bị nhắm vào.
"Huyết Ảnh nói rất đúng, nguyên nhân chính làm cho Bất Tử tộc bị diệt vong, là vì Chân Thần sắp ngã xuống." Lục Thủy nghĩ thầm.
Nhưng Huyết Ảnh có thể là kẻ chủ mưu trong chuyện này, Bất Tử tộc là hộ vệ của Thần, cuối cùng lại có ý muốn trở thành Thần tộc.
Từ nay về sau vạn kiếp bất phục.
Bất Tử Thần tộc, thật sự có thể mê hoặc người.
"Ở Thiên Tai cổ thành, làm thế nào tìm được những manh mối liên quan tới Lục?" Lục Thủy hỏi.
Hắn vẫn giữ được thế trận trên bàn cờ.
Hắn có thể thắng ván này.
"Đoạt được thần huyết, bên trong có thể có vài thứ liên quan đến Lục."
Bởi vì ở thời đại kia, tất cả mọi người đều kiêng kỵ Lục.
Chân Thần cũng không ngoại lệ.
Có khi hắn mới là người mà Chân Thần kiêng kỵ nhất." Kiếm Nhất suy nghĩ một chút nói:
"Chính xác thì Lục mới là nguyên nhân lớn nhất làm cho Chân Thần Độc Nhất phải ngã xuống.
Sự tồn tại của Lục, làm cho vòng quay của thời đại nhanh hơn rất nhiều."
Lục Thủy không nói gì. Trước đó, thời gian không thích hợp để hắn đoạt lấy thần huyết mang đi, hiện tại cũng không thích hợp.
Mang đi không có chỗ giấu.
Bởi vì Thiên Tai cổ thành có thể di động cho nên hiện tại hắn cũng không biết thần huyết đang ở đâu.
Quan trọng nhất là, hắn chưa có cách gì để giải quyết vấn đề của nơi đó, tạm thời không nên đi.
Chờ có cơ hội rồi tính sau.
"Được rồi, ngươi họ Lục đúng không?" Kiếm Nhất đột nhiên hỏi.
Lục Thủy gật đầu, không nói gì.
"Trong nhà có người nào tu kiếm hay không?" Kiếm Nhất lại hỏi.
Lục Thủy gật đầu:
"Có một vị trưởng bối tu kiếm."
Đại trưởng lão chính là kiếm đạo vô thượng trên đời này.
Kiếm Nhất gật gật đầu, chăm chú nhìn vào bàn cờ, sau đó nói:
"Vậy thì không sao."
Lục Thủy không thể hiểu hết suy nghĩ của vị tiền bối này.
Ông ấy cảm thấy, gia đình hắn có quan hệ gì đó với Lục hay sao?
Lúc trước hắn cũng từng nghi ngờ như vậy, nhưng trong gia tộc không tìm thấy tài liệu gì ghi chép về thời Viễn Cổ.
Cho nên, khả năng này thật sự rất thấp.
Trong tu chân giới có rất nhiều người mang họ Lục, nhưng chỉ có gia tộc của hắn là có tiếng tăm nhất.
Những người khác thường sử dụng đạo hiệu, không có dùng tên.
Người trong gia tộc bọn hắn không có đạo hiệu.
Sau đó Lục Thủy không có hỏi thêm gì nữa, chờ khi nào nhớ tới, có chuyện gì cần hỏi thì sẽ hỏi!
Hiện tại nên tập trung chơi cờ.
Lục Thủy và Kiếm Nhất đều tập trung chơi cờ.
Khi bọn họ không nói chuyện với nhau nữa, thì tốc độ hạ cờ nhanh hơn rất nhiều.
Ở bên ngoài, sương trắng liên tục quay cuồng như muốn bùng nổ, sau đó giống như một cơn sóng dữ bắt đầu phun trào.
Lần này phun ra, không phải sương trắng bình thường, mà là cơ duyên được Kiếm Nhất lưu lại trong những quân cờ.
Là cơ duyên do Kiếm Nhất tự mình dẫn dắt.
Tất cả mọi người đều đạt được một ít, đủ để phá giải vướng mắc của bản thân.
Sẽ được hướng dẫn một con đường càng thích hợp và chính xác hơn.
Bình cảnh sẽ bị phá bỏ, nghi ngờ sẽ tìm được đáp án, bị lạc đường sẽ tìm lại được phương hướng.
Trong lúc sương trắng phun trào, sẽ có chút ít âm thanh từ phía bên trong truyền ra ngoài.
"Nước đi này không tính."
"Tiền bối, ngươi là người đã chết, lý do 'người chết là lớn nhất' không thể dùng nữa."
"Vừa mới là giả chết, bây giờ mới thật sự chết."
"..., tiền bối đã hạ cờ thì không được hối hận, đây là lần cuối cùng nha."
"Lục tiểu hữu yên tâm, ta dùng nhân phẩm để bảo đảm."
...
...
"Tiền bối, nhân phẩm của ngươi đâu rồi?"
"Là của ngươi rồi, lần này ta dùng danh dự bảo đảm ."
"..."
Gặp được đối thủ ngang tài ngang sức là chuyện thật vui vẻ, điều đáng tiếc duy nhất là đối thủ này vẫn còn sống.
----
Số lượng quân cờ trên bàn cờ của Lục Thủy và Kiếm Nhất càng ngày càng nhiều, lực lượng vô hình cũng theo đó mà bắt đầu bành trướng.
Oanh một tiếng.
Giống như có thuốc nổ, cùng lúc phát nổ ở khắp mọi nơi.
Bắt đầu từ Mộc Sạn Mê Cung, sau đó là Mê Cung Tiểu Đạo, trước Tuyển Trạch Sơn, mênh mông Đại Hải.
Tại thời điểm này, rất nhiều người đều cảm nhận được ánh sáng mới.
Ánh sáng này cùng lúc chiếu sáng con đường của tất cả mọi người, giống như con đường ngay dưới chân tự động kéo dài ra.
Bình cảnh bị phá vỡ, con đường thông thoáng.
Không có ai giải thích được lý do.
Mọi người đều không biết chuyện gì đã xảy ra.
Nhưng mà bọn hắn biết, đây là hiệu ứng do Kiếm Nhất Phong - Kiếm Nhất và Lưu Hỏa mang tới.
Mọi người không chần chờ, bắt đầu toàn tâm toàn ý đi dung nhập vào bên trong.
Chân Võ và Chân Linh lại tiếp tục bước đi.
Tốc độ của bọn họ còn nhanh hơn so với trước kia.
Kinh Hải, Đạo Tông Vũ Niết cũng như vậy.
Đông Phương Trà Trà cảm thấy có nhiều kinh nghiệm câu cá hơn rồi.
...
Mà ở bên ngoài, mọi người cuối cùng đã cảm nhận được sự khác biệt.
Mỗi người bọn họ đều mơ hồ cảm nhận được thứ gì đó đang âm thầm chỉ dẫn cho bọn họ.
-----
Dịch: MB