Đạo Lữ Hung Mãnh Của Ta Cũng Trùng Sinh ( Dịch Full )

Chương 567 - Chương 567: Đại Trưởng Lão Và Kiếm Nhất Gặp Mặt 1

Chương 567: Đại Trưởng Lão Và Kiếm Nhất Gặp Mặt 1 Chương 567: Đại Trưởng Lão Và Kiếm Nhất Gặp Mặt 1

Aizz!

Thật là khó nói ra.

Tiếc là hắn còn chưa có tốt nghiệp, không thì vào đại học năm thứ nhất các sư tỷ sẽ chuẩn bị cho hắn một ngôi biệt thự.

Sau đó Sơ Vũ bắt đầu suy nghĩ về sách mới, nhưng mà cơ duyên nơi này hình như không biết sách mới là cái gì.

Trực tiếp đánh dấu X cho hắn.

Sơ Vũ: "..."

Cơ duyên của Kiếm Nhất tiền bối không theo kịp những thay đổi của thời đại nha.

Kiếm Nhất đang đánh cờ thì đột nhiên ngẩn ra, nhẹ giọng nói:

"Có ai đó đang xúc phạm ta ,chờ ta xử lý một chút."

Nói xong Kiếm Nhất vung tay lên một cái, rồi lại tiếp tục chơi cờ.

"Tiền bối để lại cái gì ở trong cơ duyên của mình?" Lục Thủy tò mò hỏi một câu.

Hắn cũng không có tỉ mỉ đi xem xét, mặc kệ là cái gì, hắn đều không có hứng thú.

Đối với hắn tất cả đều vô dụng.

"Là kinh nghiệm!" Kiếm Nhất mở miệng nói.

Đúng vậy, hắn mang Kiếm Đạo vô thượng đặt ở Mê Vụ Đảo, thế nhưng mang kinh nghiệm của mình để lại chỗ này.

Những kinh nghiệm này là dùng để bồi dưỡng người, giúp cho người ta không cần đi qua một ít đường vòng.

Hắn hi vọng là người thừa kế của hắn có thể tự mình đạt được thành tựu như hắn, mà không phải kế thừa Kiếm đạo vô thượng của hắn mới có thể đạt được.

Học tập và bắt chước là hai khái niệm khác nhau.

Học trò của hắn còn sống, mà hắn đã chết rồi.

Lục Thủy không nói gì, bởi vì hắn cảm thấy mình có nhiều kinh nghiệm hơn.

Và hắn cũng không cần ai chỉ đường cho mình, nếu như đối phương có nghiên cứu về sự vô sinh ở những người tu chân thì hắn sẽ nghĩ lại.

Hắn rất sẵn lòng trao đổi, thảo luận về học thuật .

Còn những chuyện liên quan tới Đạo hắn không hứng thú cho lắm.

Sau đó bọn họ tiếp tục chơi cờ, lúc này trên bàn cờ đã có một nửa số quân cờ.

Nhưng thế cục không rõ ràng, khó phân thắng bại.

Trong sương trắng, Sơ Vũ còn đang suy nghĩ phải làm thế nào mới tốt.

Nhưng trong đầu vừa lóe lên ý tưởng, thì hắn cũng có cảm giác bị người xách lên.

Sơ Vũ: "???"

Sao lại thế này?

Hắn chưa kịp mở miệng hỏi, thì cảm giác được mình đang trực tiếp bay lên trên trời.

"Tiền bối chuyện gì cũng phải từ từ." Sơ Vũ lập tức kêu lên.

Mặc dù không biết chuyện gì xảy ra, nhưng cứ gọi một tiếng "tiền bối" trước, rồi nói sau.

Nhưng mà chẳng có tác dụng gì cả, sau khi bay lên trời xong thì hắn lại cảm giác mình bị hung hăng ném trở xuống.

"A a a ~"

Một lực cản vô cùng mạnh mẽ xuất hiện xung quanh Sơ Vũ, xương cốt toàn thân của hắn bị không gian áp súc muốn vỡ vụn ra.

Tốc độ này sao mà nhanh quá vậy?

Thật sự té xuống, thì sẽ chết không toàn thây!

Nhưng Sơ Vũ còn chưa kịp nghĩ kỹ di ngôn, thì nghe "bịch" một cái, sau đó hắn cảm giác mình rơi xuống biển.

Nhưng tốc độ cũng không có chậm lại.

Bùm! ! !

Sơ Vũ phát hiện mình trực tiếp đâm xuống đất ? Xương cốt toàn thân xem như vỡ vụn.

"Ha! Không chết."

"Cũng còn may."

Sơ Vũ muốn cử động, nhưng hắn phát hiện mình không thể động đậy.

Hắn bị áp lực của biển cả đè ép? Khó có thể nhúc nhích.

Sơ Vũ: "..."

Hối hận? Biết trước thì không tiến vào rồi.

Hắn cũng hiểu rõ một điều, về sau gặp được Đại tiền bối? Tốt nhất là đừng có suy nghĩ lung tung, cũng không nên nghĩ cách viết tiểu thuyết.

Viết tiểu thuyết? Chỉ có đường chết.

. . .

Kiếm Nhất Phong liên tục có người tiến vào trong Đại Đạo Mê Cung? Đại Đạo Bi Văn đã ngừng ghi chép lại sự việc ở bên trong

Trước đó ghi lại là để kiểm tra xem Lưu Hỏa có đi vào hay không.

Bây giờ đã biết đối phương đang ở bên trong và còn tạo ra chấn động lớn như vậy, thì không cần phải ghi lại nữa.

Tiếp tục ghi chép thì sẽ bại lộ tung tích của những người mạnh nhất.

Sẽ làm cho bọn họ gặp phải những rắc rối không cần thiết.

Cho dù đó chỉ là những suy đoán.

Ví dụ như Đạo Tông Vũ Niết.

Cuối cùng nếu nàng có thể vượt qua 2⁄3 quãng đường, thì sẽ có càng nhiều người biết đến nàng.

Khó mà nói được là tốt hay là xấu? Đối với nàng mà nói có thể là tốt.

Bởi vì Đạo tông có thể sẽ dành cho nàng nhiều tài nguyên tốt hơn.

Nhưng Kiếm Nhất Phong không hi vọng Kiếm Khởi được nhiều người biết tới.

Kiếm Khởi là một hạt giống tốt như thế nào? Bọn họ đã sớm biết.

Không cần phải dùng nhiều cách để chứng minh.

Khi bầu trời đã hoàn toàn sáng tỏ, người của Kiếm Nhất Phong cũng không tiếp tục tiến vào.

Có cảm nhận, đều đi vào rồi.

Suốt một đêm, lại sắp hết một ngày nữa.

Cơ duyên bên trong cũng đã ổn định lại rồi.

"Đại Đạo Bi Văn đã ngừng ghi lại, nghĩa là chúng ta phải đợi cuối cùng mới có thể biết được thu hoạch của bọn hắn."

"Thật khó mà chịu đựng được? Nhưng đây là quyết định của Lão tổ, mọi người cũng không thể làm gì được"

"Đợi thêm chút nữa? Qua ngày mai, có thể sẽ kết thúc."

Những cường giả khác của Kiếm Nhất Phong cũng không nói thêm gì nữa? Chỉ có thể bình tĩnh mà chờ.

Đợi đến ngày mai.

. . .

Mộ Tuyết đang ngồi dưới một cây đại thụ bên cạnh con sông nhỏ? Trời đã vào thu rồi? Thời tiết có chút lạnh, lá cây ở đây đều đã úa vàng.

Thỉnh thoảng sẽ có một ít lá cây rơi xuống.

Đinh Lương đang quét lá cây.

"Kỳ lạ, ngày hôm nay sao lại ít lá rụng vậy kìa?” Đinh Lương nhỏ giọng thì thầm.

Mộ Tuyết nhìn thoáng qua, phát hiện thật sự là ít hơn một chút.

Sau đó nàng nhìn nhìn lên cây, phát hiện lá cây còn rất nhiều.

Nhưng cũng không để ý làm gì, lá rụng mà thôi, không phải mỗi ngày đều như nhau.

Mộ Tuyết lại tiếp tục nghe Thiên Nữ chưởng môn báo cáo.

Đúng rồi, ngày hôm nay Thiên Nữ chưởng môn đột nhiên đến tìm nàng, nói rằng có ít tin tức liên quan tới Chiến Vô Ảnh.

"Chắc chắn là hai tháng sau sao?" Mộ Tuyết hỏi.

Thiên Nữ chưởng môn mới vừa nói cho nàng biết, Chiến Vô Ảnh nhờ cậy Thần Huyền Tông tạo ra một món siêu cấp pháp bảo, hai tháng sau món pháp bảo này sẽ xuất thế, và được đưa đến địa phận của Ma tu giới, giao cho Chiến Vô Ảnh.

"Thời gian vẫn chưa được xác định rõ, nhưng ước tính là hai tháng nữa." Thiên Nữ chưởng môn mở miệng nói.

"Các ngươi làm sao thăm dò được tin tức này? Mộ Tuyết không có tiếp tục rối rắm vấn đề thời gian.

"Từ một ít tin đồn trong địa phận của Ma tu, chỉ biết chung chung vậy thôi, cụ thể không biết." Thiên Nữ chưởng môn trả lời.

Mộ Tuyết ở trong lòng bất đắc dĩ, chuyện này rõ ràng không bình thường.

Hình như là đối phương cố ý làm như thế, nhưng lại có vẻ lộ liễu quá.

Mục đích của chuyện này, người khác chỉ cần liếc mắt một cái cũng có thể nhìn thấu.

Tất cả mọi người không ngốc.

Nhưng đối phương thật sự làm như vậy, nếu thật sự như vậy thì sao!?

Thật là khó hiểu.

"Lẽ nào đối phương thật sự nhắm vào Lục Thủy?"

"Mặc kệ, tới lúc đó chặn đường tra khảo là được rồi"

Mộ Tuyết suy nghĩ một chút, khi Thần Huyền Tông đang trên đường giao hàng là lúc thích hợp để Lục Thủy chặn cướp.

-----

Dịch: MB

Bình Luận (0)
Comment