Kiếm Nhất ngừng đánh cờ, mở miệng nói:
"Lục tiểu hữu, chúng ta tạm dừng ở đây, ta đi một chút sẽ trở lại."
Lục Thủy gật đầu, hắn cũng biết đối phương muốn đi làm chuyện gì, vì vậy hắn cũng không thèm để ý.
Kiếm Nhất có việc cũng tốt, hắn có thể suy nghĩ kỹ càng xem làm thế nào để thắng được ván này.
Và tìm cách để đối phương không thể hồi cờ được nữa.
Ván cờ này vô cùng gian nan nhưng mà hắn sẽ thắng.
"Lục tiểu hữu, ánh mắt của ta vẫn nhìn chăm chú vào bên này, ngươi đừng tùy tiện chạm vào bàn cờ." Kiếm Nhất nói.
Chỉ cần chạm vào một con cờ, cũng có thể đảo ngược tình thế.
Có chết hay không không quan trọng, bằng mọi giá hắn phải thắng được ván cờ này .
Sau khi Lục Thủy gật đầu, Kiếm Nhất trực tiếp biến mất.
Hắn muốn gặp “người thừa kế sáng giá” kia một lần.
Lần đầu tiên sau nhiều năm, hắn mới gặp được một người trẻ tuổi như vậy, có thể cầm thanh kiếm Vô Song.
Làm sao không vui cho được?
Hắn không có lập tức đi tìm Kiếm Khởi, bởi vì hắn muốn chuẩn bị một thử thách đặc biệt dành cho đối phương.
Một thử thách rất đơn giản .
Lúc này Kiếm Khởi đang nhíu mày quan sát bốn phía, hắn phát hiện mình đang đứng trên một đỉnh núi trống trải, nơi này có một bãi đất trống, dưới núi non xanh nước biếc, không thấy tung tích của những người khác.
Sau đó Kiếm Khởi nhìn về bãi đất trống.
Ở chính giữa của bãi đất trống có một chiếc bàn đá, trên bàn đá có một quả dưa hấu và một tờ giấy mỏng.
Kiếm Khởi có chút khó hiểu, nơi này là chỗ nào trong Đại Đạo Mê Cung?
Hắn chưa từng nghe ai nhắc đến, và nơi này cũng không có sương trắng.
Kiếm Khởi không có nghĩ nhiều mà bắt đầu đi tới bên cạnh chiếc bàn đá, cầm tờ giấy lên xem.
Phía trên chỉ có một câu nói được viết bằng chữ Viễn Cổ:
Xin mời một kiếm bổ quả dưa hấu làm đôi.
Kiếm Khởi: "..."
Không hiểu.
Nhưng hắn đã làm theo, hắn dùng kiếm trong tay, bổ dưa.
Dưa hấu rất đỏ, chắc là rất ngọt.
Đáng xấu hổ sao?
Thân là một người kiếm tu mà lại dùng kiếm để bổ dưa hấu.
Không có gì là xấu hổ, đối với Kiếm Khởi thì kiếm là dùng để chém, dưa hấu và kẻ địch đều giống nhau.
Sau khi quả dưa bị bổ làm đôi, Kiếm Khởi phát hiện tờ giấy trên tay mình đang lóe sáng.
Mặt trên xuất hiện dòng chữ mới: Xin mời một kiếm cắt dưa hấu thành 4 phần bằng nhau.
Kiếm Khởi nhướng mày, sau đó hắn nhìn thấy quả dưa hấu trước mặt đã trở lại như lúc ban đầu.
Hắn nắm chặt kiếm, nhẹ nhàng cắt xuống một lần nữa, trong nháy mắt dưa hấu bị cắt thành bốn phần.
Việc này khá dễ dàng, chỉ cần khống chế tốt kiếm khí là được.
Mà lúc này tờ giấy lại xuất hiện chữ mới: Xin mời một kiếm cắt dưa hấu thành 8 phần bằng nhau.
Kiếm Khởi làm theo, chữ mới lại xuất hiện.
Một kiếm 16 phần bằng nhau.
Một kiếm 32 hai phần bằng nhau.
Một kiếm 64 phần bằng nhau.
Một Kiếm 128 phần bằng nhau.
Lúc này Kiếm Khởi cảm thấy có chút khó khăn, bắt hắn chia kiếm khí thành 128 phần không khó, khó ở chỗ phải chia cho đều, chỉ cần một phần không đều sẽ làm dưa hấu bị vỡ nát.
Đặc biệt là phải thật mỏng.
Lần này Kiếm Khởi phải tốn một ít thời gian.
Thành công cắt ra 128 phần.
Nhưng mà chữ mới lại tiếp tục xuất hiện: Xin mời một kiếm cắt dưa hấu thành 256 phần bằng nhau.
Kiếm Khởi nhíu mày, hắn không nói gì, mà tiếp tục làm thử.
Kiếm Khởi cầm kiếm chém tới ½ quả dưa thì bắt đầu chia nhỏ kiếm khí ra.
Nhưng mới phân ra hơn 200 phần kiếm ý, quả dưa hấu đột nhiên oanh một tiếng.
Nổ.
"Thất bại."
Kiếm Khởi thầm thì.
Trầm mặc một lát, hắn bình tĩnh nói:
"Làm lại."
Quả dưa hấu mới xuất hiện.
Kiếm Khởi lại một lần nữa vung kiếm.
Oanh!
Dưa hấu lại lần nữa nổ, là do kiếm khí hỗn loạn.
Lần này Kiếm Khởi không thử lại, mà nhắm hai mắt lại.
Hắn là chủ nhân của thanh kiếm Vô Song, kiếm của hắn có đầy đủ uy lực và niềm tin để cắt được mọi thứ.
Nhưng mà kiếm của hắn quá thô ráp.
Hắn cần phải biến đổi kiếm của mình, làm cho nó không còn thô ráp nữa.
Mà biến thành một thanh kiếm tinh tế, có thể sử dụng theo ý muốn.
"Thật sự là một hạt giống tốt." Kiếm Nhất âm thầm quan sát Kiếm Khởi, nét mặt tươi cười.
"Không biết tương lai, có thể đi bao xa."
Sau đó Kiếm Nhất không để ý nữa, dù có đi bao xa thì hắn cũng không nhìn thấy được.
"Trở về đánh cờ."
Chờ đối phương hoàn thành thử thách, hắn sẽ nghĩ xem có cần gặp mặt hay không!
...
Rất nhanh Kiếm Nhất đã về tới bên bàn cờ.
"Tiểu hữu, ngươi đừng tưởng rằng ta không biết ngươi đã làm cái gì." Kiếm Nhất vừa ngồi xuống đã chất vấn Lục Thủy.
Lục Thủy sắc mặt không thay đổi nhìn Kiếm Nhất, nói:
"Tiền bối, ta đã làm cái gì?"
"Tự ngươi nói."
"Ván cờ này có đánh tiếp hay không? Không đánh thì ta đi về."
"Đánh, ta chỉ muốn thử một chút, nếu như tiểu hữu thật có làm gì thì sẽ tự khai ra."
"..."
Đương nhiên là Lục Thủy không có làm gì hết, bởi vì hắn có đủ tự tin để thắng được ván này.
Sau đó bọn họ tiếp tục chơi cờ với tốc độ bình thường.
Cạch!
Lục Thủy hạ cờ, bắt đầu chém giết quân trắng.
Kiếm Nhất không sợ hãi, cầm cờ trắng chém giết quân đen.
Trung gian, hai người mang theo khí thế mạnh mẽ, mà vô biên sương trắng cũng theo tốc độ hạ cờ của bọn hắn bắt đầu nhảy múa.
Toàn bộ Đại Đạo Mê Cung vì vậy nổi lên một cơn bão - sương trắng.
Tất cả mọi người đi trong bão tố.
Bọn họ không có bị bão táp mang theo sương trắng ảnh hưởng, trái lại, nhờ bão táp thôi thúc làm tốc độ của bọn họ ngày càng nhanh hơn.
"Ngộ được, cuối cùng ta cũng ngộ ra rồi." Một người thành công bước vào cảnh giới nhập đạo, ngửa đầu cười to.
"Nhanh thôi, sắp hiểu rõ con đường sau này rồi."
"Thì ra là vậy."
Mỗi người bọn họ đang đi trên con đường của chính mình, hoặc nhanh hoặc chậm, hoặc xa hoặc gần.
Đông Phương Trà Trà tiếp tục câu cá, trái cây hoặc lớn hoặc nhỏ, hoặc chua hoặc ngọt.
Những biến hóa của nơi này cũng không có ảnh hưởng quá nhiều đối với nàng.
Duy nhất biến hóa là có thể tiến vào cảnh giới Đại sư câu cá.
Sơ Vũ cũng không tìm được cái thú vị.
Hắn đầy mặt ủ rũ đi trên đường, thở dài nói:
"Số phận đã định, đời này phải làm một "ông bảo mẫu."
Sơ Vũ cảm nhận được con đường phía trước, cả con đường này hắn đều cảm thấy rất rõ ràng, không cần phải đi.
"Hay là thay đổi một chút? Bắt đầu rèn luyện thể chất, làm một Thánh kỵ sĩ?"
"Vú em không nên giết chóc khắp nơi đúng không?"
Nhưng Sơ Vũ đã nhanh chóng từ bỏ ý nghĩa trong đầu.
"Ta nên viết tiểu thuyết mới đúng, không cần phải rối rắm chuyện tu luyện làm gì."
Sau đó Sơ Vũ cố gắng tận dụng cơ duyên ở đây, để xem sách mới nên viết như thế nào.
Quyển sách trước đó, ra chương mới quá nhanh, nên sắp viết xong rồi.
Cần phải chuẩn bị xuất bản sách mới rồi, nhưng hắn không giàu có gì, tiền ghi danh lại phải nhờ các sư tỷ trả giúp.
-----
Dịch: MB