"Bỗng nhiên cảm thấy trước tiên thành hôn cũng tốt? Chỉ cần đúng lúc từ hôn là được." Lục Thủy ở trong lòng có chút may mắn.
"Được rồi, ta có chuyện muốn nghe ý kiến của Lục thiếu gia." thấy Lục Thủy không tiếp tục hỏi chuyện hôn ước? Nên quyết định hỏi về vấn đề của hắn.
"Tiền bối mời nói." Lục Thủy không có ý định từ chối.
Biết đâu có thể từ chỗ cha vợ biết được nhiều hơn thì sao.
Nếu không thì phải đi hỏi cha mẹ của hắn? Vậy thì chỉ có thể quỳ xuống hỏi.
Mẹ của hắn nhờ hắn đi làm việc, hắn đều phải quỳ trên mặt đất nghe.
Muốn dùng cái tên giả là Đông Phương Hạo Nguyệt? Cha của hắn cũng bắt hắn phải quỳ xuống nhận lỗi.
Nếu như biết những chuyện hắn tự ý làm trong thời gian này.
Nói chung? Không dễ đối phó.
"Đi theo ta? Dẫn ngươi đi nhìn xem." Mộ Trạch mở miệng nói.
Lục Thủy có chút bất ngờ, nhưng mà vẫn đi theo.
---
Mộ Tuyết rời khỏi phòng khách tạm thời, thì trực tiếp trở về chỗ ở của mình.
Nàng đi xem Trà Trà như thế nào rồi.
Nhưng mới vừa trở về nàng nhìn thấy Đậu Nha ở trên bàn đã muốn khô héo.
Mộ Tuyết: "... "
Mới mấy ngày không gặp? Đậu Nha đều héo rũ thành như vậy.
Nhưng Mộ Tuyết nhanh chóng phát hiện trạng thái của Đậu Nha và Trà Trà giống nhau.
"Tiểu thư? Ngươi đã trở lại." Đinh Lương đi tới Mộ Tuyết bên cạnh nói.
"Trà Trà đâu?" Mộ Tuyết hỏi.
"Ở phòng bên cạnh." Đinh Lương trả lời.
"Mang theo Đậu Nha, chúng ta đi nhìn xem Trà Trà." Mộ Tuyết nhẹ giọng nói.
Đinh Lương ôm lấy Đậu Nha, đi theo sau.
Phòng ốc nơi đây đều là tạm thời xây dựng, tuy rằng đơn sơ một chút nhưng cái gì cần có thì đều có.
Ở lại cũng không có gì bất tiện.
Tình huống của Đông Phương Trà Trà hiện giờ, là đang an ổn nằm ở trên giường? Mọi mặt đều rất tốt.
Hương Dụ đang ngồi bên cạnh Trà Trà.
Két.
Hương Dụ nghe được tiếng mở cửa.
Quay đầu nhìn sang, thì thấy Mộ Tuyết đang đi vào.
"Mộ tiểu thư." Hương Dụ lập tức đứng dậy đối với Mộ Tuyết cúi người nói.
Mộ Tuyết gật gật đầu? Đi tới bên người Đông Phương Trà Trà, nói:
"Đại Đạo Mê Cung là địa phương nào?"
Thật ra Mộ Tuyết cũng không hiểu nhiều về Đại Đạo Mê Cung.
Hương Dụ lập tức giải thích một chút về Đại Đạo Mê Cung.
Nàng cũng không biết nhiều lắm? Nhưng biết đó là vùng đất có Cơ duyên của Kiếm Nhất Phong.
Mộ Tuyết nghe xong gật gật đầu, tổng kết một câu? Bên trong là nơi thể hiện Đại Đạo.
"Trà Trà ở bên trong đã ăn bao nhiêu trái cây?" Mộ Tuyết ngồi bên cạnh Đông Phương Trà Trà hỏi.
"Ăn? Ăn hai ngày? Lục thiếu gia nói để cho Trà Trà tiểu thư nghỉ ngơi hai ngày, có thể tỉnh lại." Hương Dụ mở miệng nói.
Những lời nói của Lục Thủy làm sao có thể tin là thật? Nghỉ ngơi hai ngày? Cho dù nghỉ ngơi 200 năm, có thể tỉnh lại hay không đều là vấn đề. Mộ Tuyết trong lòng cảm thấy bất lực.
Càng bất lực hơn là, làm sao Trà Trà có thể ăn nhiều như vậy chứ?
Nàng không biết khẩu vị lớn tới đâu, cũng phải khống chế ẩm thực sao?
Lỡ như phát phì sẽ khó lấy chồng.
Không có nghĩ nhiều, Mộ Tuyết lấy khăn che mắt của Đông Phương Trà Trà ra, sau đó đưa tay sờ trán của Đông Phương Trà Trà.
Lúc này ở trên trán của Đông Phương Trà Trà xuất hiện một phù văn.
Phù Văn nháy mắt hóa thành tia sáng màu tím rồi biến mất, đã dung nhập vào trong thân thể của Đông Phương Trà Trà.
Tia sáng màu tím này sẽ giúp Đông Phương Trà Trà xoa dịu ảnh hưởng của Đại Đạo trong cơ thể, làm cho nàng mau chóng tỉnh lại.
Còn việc hấp thu chỉ có thể trông cậy vào bản thân của Đông Phương Trà Trà mà thôi.
Đại khái cần một khoảng thời gian rất dài.
"Phúc duyên thực dày." Mộ Tuyết ở trong lòng thầm nói.
Kiếp trước cũng không có phô trương như vậy.
Không có nghĩ nhiều, Mộ Tuyết nhìn về phía Đinh Lương, tiếp theo là Đậu Nha.
"Đinh Lương, tìm cái ghế, đặt Đậu Nha ở cạnh giường của Trà Trà."
"Rõ." Đinh Lương trả lời xong, lấy một cái ghế đặt cạnh giường của Đông Phương Trà Trà sau đó đặt Đậu Nha lên trên ghế.
Mộ Tuyết quan sát Đậu Nha, sau đó nhẹ nhàng ở trên người Đậu Nha trên người ấn một cái.
Một tia sáng màu tím vô cùng nhỏ, nhanh chóng dung nhập vào trên thân của Đậu Nha.
Bản thân Đậu Nha không tầm thường, bây giờ càng lợi hại hơn rồi.
"Không biết có thể sinh ra linh trí hay không."
Làm xong mọi việc Mộ Tuyết mới đứng lên, sau đó nhìn Hương Dụ nói:
"Không cần lo lắng, ngày mai Trà Trà sẽ có thể tỉnh lại, đêm nay để cho nàng ngủ một giấc thật ngon là tốt rồi."
Hương Dụ không hiểu vì sao.
Mặc dù Mộ tiểu thư là người thường, nhưng mà học thức vô cùng uyên bác, chắc không lừa nàng đâu!
Mà Lục thiếu gia cũng nói là nghỉ ngơi hai ngày sẽ tốt.
Đương nhiên là các nàng không thấy được động tác vừa rồi của Mộ Tuyết.
Sau đó Mộ Tuyết rời khỏi phòng của Trà Trà.
Để Đậu Nha ở chỗ này, là vì muốn công đức chi lực sẽ kích thích bản năng của nó.
Giúp cho nó dễ dàng khôi phục lại.
. . .
Lục Thủy đi theo Mộ Trạch tới tổ địa của Mộ gia.
"Nơi đây xảy ra vấn đề?" trên đường Lục Thủy mở miệng hỏi.
Nếu nơi đây không có xảy ra vấn đề, cha vợ sẽ không dẫn hắn tới nơi này để nói chuyện.
"Là Khởi Nguyên Thạch." Mộ Trạch ở phía trước dẫn đường.
"Khởi Nguyên Thạch?" Lục Thủy có chút ngoài ý muốn, kiếp trước Khởi Nguyên Thạch không có tác quái.
Vì sao lần này lại trực tiếp tác quái?
"Là vì lần trước cảm ứng được Mộ Tuyết? Chuyện này không nên." Lục Thủy trong lòng có chút nghi vấn.
"Trước đó Khởi Nguyên Thạch để lại ấn ký ở trên tay của Nhã Nguyệt, ấn ký này thỉnh thoảng còn có thể lóe sáng, nhưng mà gần đây không có nữa." Mộ Trạch chậm rãi đi ở trong đường hầm, tiếp tục nói:
"Bên phía Nhã Nguyệt không có vấn đề gì nhưng mà Khởi Nguyên Thạch ở tổ địa lại bất ngờ xuất hiện phản ứng."
"Ngươi xem." lúc này Mộ Trạch đã mang theo Lục Thủy đi tới trên quảng trường.
Hắn nhường ra vị trí, để cho Lục Thủy có thể thấy rõ Khởi Nguyên Thạch ở phía trước nhất.
"Ngạch." Lục Thủy cũng sững sờ khi nhìn đến Khởi Nguyên Thạch.
Trước kia Khởi Nguyên Thạch thật sự giống như một tảng đá bình thường, an tĩnh nằm ở nơi đó, hiện tại không giống nhau.
Khởi Nguyên Thạch giống như là một bóng đèn bị hư đang liên tục chớp tắt, giống như có người lên tục ấn tắt - mở công tắc, để cho người ta biết ở đây có vấn đề.
"Khởi Nguyên Thạch tương đối sinh động, đây là đang làm gì?" Lục Thủy tò mò hỏi.
Mộ Trạch lắc đầu:
"Có lẽ là muốn nói chuyện với con người đi! Lục thiếu gia có biện pháp nào làm cho Khởi Nguyên Thạch ngừng lại không?"
Đương nhiên hắn sẽ không để cho Lục Thủy mạo hiểm đi tới nói chuyện, mặc dù rất muốn biết rõ chuyện này là sao, thế nhưng quá nguy hiểm.
Chỉ cần có thể dừng lại, đối với bọn họ mà nói là đủ rồi.
Vẫn nhấp nháy như vậy, mấy người bọn đều không thể ngủ yên, ai mà biết chuyện này là sao.
Giống như đèn trong WC hư rồi, cứ mở công tắc thì liên tục chớp tắt.
Đêm hôm khuya khoắt mở lên còn không bằng tắt đi.
-----
Dịch: MB