"Mộ tiểu thư vẫn chói mắt như vậy." Lục Thủy nói theo bản năng.
Nghe được câu này, Mộ Tuyết trong lòng có chút hài lòng.
"Cái này cho Lục thiếu gia." Mộ Tuyết đưa quả nho cho Lục Thủy.
Lục Thủy có chút bất đắc dĩ, đây là vì ngày hôm qua hắn nói nho chua?
"Do Mộ Tuyết đặc biệt chọn lựa, chắc chắn là ngọt." Hắn ở trong lòng suy đoán.
Lục Thủy tự tay tiếp nhận nho, sau đó bỏ vào trong miệng.
"A?" trong nháy mắt Lục Thủy cảm giác vị giác bị kích thích.
Quả này sao lại chua dữ vậy?
"Ngọt sao?" Mộ Tuyết vẻ mặt mong đợi nhìn Lục Thủy.
Thấy Mộ Tuyết nhìn mình như vậy, Lục Thủy giật giật khóe môi, vẻ mặt bình tĩnh nuốt nho vào, đến vỏ cũng không phun ra.
"Ngọt."
Giờ khắc này nụ cười trên môi Mộ Tuyết càng rõ ràng hơn.
Nhìn Mộ Tuyết tươi cười, Lục Thủy nghĩ mình còn có thể tiếp tục ăn thêm vài quả.
Chỉ có thể ăn vài quả, tuyệt đối không thể ăn nhiều.
Răng nanh đều ê cả rồi.
Nghiệp chướng, sớm biết thì ngày hôm qua không nói là chua rồi.
"Trà Trà? Nàng làm sao vậy?" lúc này Mộ Tuyết thấy Đông Phương Trà Trà. đang được Hương Dụ cõng trên lưng.
Nàng đã biết Trà Trà muốn tới, nhưng không nghĩ đến nàng ấy sẽ bị cõng đi ra.
"Ở Đại Đạo Mê Cung ăn trái cây thì trở thành bộ dạng này." Lục Thủy đơn giản giải thích một câu.
Mộ Tuyết gật gật đầu, sau đó nhìn về phía Hương Dụ nhẹ giọng nói:
"Trước hết để cho Đinh Lương mang Trà Trà đi đến chỗ ở của ta."
Lúc này Đinh Lương đang đứng một bên, lập tức chạy tới dẫn đường cho Hương Dụ.
Mộ Tuyết muốn đến đó rồi hỏi rõ, Lục Thủy không có quá để bụng đối với chuyện của Trà Trà.
Mặc dù là muội muội của mình nhưng lại không quan tâm chăm sóc.
Những gì biết được đôi khi không đầy đủ.
Đinh Lương mang theo Hương Dụ rời đi, Mộ Tuyết thì mang theo nhóm người của Lục Thủy đi gặp cha nàng. .
Lục Thủy tới Mộ gia làm khách, tự nhiên là phải gặp mặt một số trưởng bối Mộ gia, không thì có vẻ hắn không được lễ phép cho lắm.
Tại phòng khách tạm thời của Mộ gia, Lục Thủy gặp được Mộ Trạch, lúc này chỉ có một mình Mộ Trạch ở đây.
Tộc trưởng của Mộ gia là Mộ Uyên và người đứng thứ 2 ở Mộ gia là Mộ Khương đều đang bận rộn công việc, không ở nơi này.
Mộ Trạch có mặt, đại khái là đúng dịp Lục Thủy muốn tới a!
"Ngươi hãy làm việc của mình trước đi." Mộ Trạch đối với Mộ Tuyết mở miệng nói.
Mộ Tuyết nhìn Lục Thủy liếc mắt một cái, sau đó gật đầu nói:
"Dạ, phụ thân."
Tiếp đó Mộ Tuyết liền đi ra ngoài, chờ chút sẽ hỏi Lục Thủy xem cha nàng nói gì đó.
Hiện tại nên đi xem Trà Trà, vấn đề của nàng thật không phải chuyện nhỏ.
Sau khi Mộ Tuyết đi ra ngoài, Mộ Trạch mới nhìn Lục Thủy nói:
"Lục thiếu gia có thể an tâm để vị hôn thê của mình ở Mộ gia sao?"
Vẫn chưa tìm được nguy hiểm tiềm tàng, Mộ Tuyết ở Lục gia mới là an toàn nhất.
Không ở Lục gia nhưng có Lục Thủy bên cạnh, cũng coi như an toàn.
Mà mấy ngày nay, một mình Mộ Tuyết ở đây, không thể biết chắc sẽ gặp chuyện gì hay không.
"Người kia sẽ không tới Mộ gia, ta đã thấy người đó rồi, hắn sẽ không làm tổn thương tới Mộ Tuyết." Lục Thủy mở miệng nói.
Mộ Trạch nhìn Lục Thủy không nói gì.
Lục Thủy không nói là đã giải quyết được, đủ chứng minh đối phương vô cùng mạnh mẽ.
Trầm mặc xong, Mộ Trạch mới mở miệng nói:
"Lục thiếu gia biết hắn là ai không?"
"Không biết." Lục Thủy nói thẳng.
Mộ Trạch: "..."
...
Mộ Trạch không nói gì, hắn có thể nói Lục Thủy cái gì?
Đánh thì đánh không lại, hiểu biết cũng không nhiều bằng đối phương.
Bản thân cũng không phải là một người cha tốt, đương nhiên sẽ không lấy thân phận cha vợ để dọa nạt Lục Thủy.
Mà cũng chưa chắc hữu dụng.
Lục Thủy biết người kia dáng dấp ra sao, nhưng mà hiện tại vẫn chưa tra được nhiều thông tin.
Hắn cũng không nóng nảy, dù sao chính diện chống lại người kia sẽ không có phần thắng.
Cho dù hắn có chuẩn bị đầy đủ, tạm thời cũng không có phần thắng.
Cấp bậc của hắn quá thấp.
Đây là điểm yếu.
"Lục thiếu gia trong lòng có chừng mực là được." Mộ Trạch bình tĩnh nói.
Hắn không có hỏi nhiều, cũng không ý kiến gì về chuyện này.
Nếu so sánh thì, trên đời này Lục Thủy mới là người quan tâm Mộ Tuyết nhất, tuyệt đối không lấy an toàn của Mộ Tuyết ra đùa.
Mộ Tuyết không có vấn đề, đương nhiên Mộ gia cũng không bị thương tổn gì.
Đối với Lục gia mà nói cũng là một chuyện tốt.
Lục Thủy gật đầu, hắn cảm thấy dù hắn có xảy ra chuyện, thì Mộ Tuyết cũng sẽ không có chuyện gì.
Nhưng chung quy thì Mộ Tuyết là vợ của hắn, trong khả năng có thể, hắn sẽ không để Mộ Tuyết phải ra tay.
Nhắc tới chuyện này, Lục Thủy tò mò nói:
"Tiền bối, ta có chút tò mò, hôn ước của ta và Mộ Tuyết là do ai lập ra?"
"Phụ thân của ngươi không có nói cho ngươi?" Mộ Trạch nói.
"Chưa từng hỏi." Lục Thủy nói.
Vấn đề này hắn chưa từng nghĩ tới, làm sao sẽ đi hỏi.
Đặc biệt là kiếp trước.
Cũng vì kiếp này gặp được nhiều chuyện, mới đột nhiên nghĩ tới vấn đề này.
Trước đây chính mình còn yếu như vậy, mặc dù có chút bất mãn chuyện phải lập gia đình sớm, nhưng vẫn ngoan ngoãn cưới Mộ Tuyết.
Khi thấy Mộ Tuyết lần đầu tiên, thì hắn không có gì bất mãn nữa.
Cảm thấy kết hôn rất tốt.
Bởi vì Mộ Tuyết thật xinh đẹp, tuy tuổi còn nhỏ nhưng lại rất biết điều.
"Một lần ra ngoài, phụ thân ngươi đã tới tìm ta, chúng ta đã quyết định lập ra hôn ước." Mộ Trạch mở miệng nói.
"Tiền bối và phụ thân là bạn thân?" Lục Thủy hỏi.
Nhưng xem thế nào cũng không giống lắm, ngược lại cha hắn và cậu hắn nhìn giống bạn thân hơn.
Mộ Trạch lắc lắc đầu:
"Không phải, đó là lần đầu tiên chúng ta biết tới đối phương, chính xác là lần đầu tiên gặp mặt."
"Chỉ như vậy mà lập ra hôn ước cho ta và Mộ Tuyết?" Lục Thủy vô cùng kinh ngạc, dù mới quen đã thấy thân thì cũng không tới mức như vậy a?
Lần này Mộ Trạch không có mở miệng trả lời.
Lục Thủy: "..."
Lại không nói, xem ra giữa cha vợ và cha của hắn thật sự có một ít quan điểm giống nhau.
Dừng lại một lát, Mộ Trạch mới nói:
"Lục thiếu gia có thể thử hỏi phụ thân của ngươi, nếu như hắn muốn cho ngươi biết, thì sẽ nói cho ngươi biết."
Lục Thủy: "..."
Chắc chắn hắn không thể tìm được đáp án rồi,Tiên Đình có thể là lý do làm cho hai người cha cùng chung quan điểm với nhau, nếu hắn không bại lộ thực lực của chính mình, chắc chắn cha của hắn sẽ không nói ra.
Cha vợ đã biết thực lực của hắn rồi, nhưng cũng không chịu nói.
Luôn cảm giác mọi chuyện không có đơn giản như vậy.
Chuyện này không cần sự đồng ý của đối phương, chỉ khi con của chính mình hỏi tới, thì bọn họ mới quyết định nói hay không.
Ví dụ như Mộ Tuyết đi hỏi phụ thân của Lục Thủy, cũng sẽ nhận được đáp án giống như Lục Thủy mà thôi.
Lục Thủy thở dài ở trong lòng, cảm thấy đợi thêm một thời gian nữa hãy hỏi.
Chỉ không đầy nửa năm nữa.
-----
Dịch: MB