Mộ Tuyết đang tưới hoa, bỗng nhiên cảm giác điện thoại di động vang lên một cái.
Sau đó lập tức lấy ra.
Điện thoại di động của nàng chỉ liên lạc với vài người mà thôi.
Tỷ lệ Lục Thủy tìm nàng vô cùng cao.
Sau khi lấy ra xem thử, đúng là Lục Thủy.
"Chuyện của Mộ tiểu thư đã làm xong chưa? Chiều mai chúng ta sẽ đến Mộ gia." đây là tin tức của Lục Thủy gửi.
"Giọng điệu nói chuyện với vợ cũng chẳng có." Mộ Tuyết lẩm bẩm một câu.
Nếu thêm vào mấy chữ "đáng yêu của ta" sẽ thuận mắt hơn rất nhiều.
Đối với việc hiện tại Lục Thủy không có nói những lời thẳng thắn làm người ta tức, trong lòng của Mộ Tuyết cũng thấy thỏa mãn rồi.
Sau đó gửi tin nhắn trả lời.
"Cũng gần xong hết rồi, ngày mai mấy giờ Lục thiếu gia đến nơi?"
Mộ Tuyết muốn đi ra trạm xe đón Lục Thủy.
Phép lịch sự khi tiếp khách a.
Lục Thủy đặt điện thoại di động ở trong sách, sau đó nhìn chằm chằm điện thoại di động, chờ xem khi nào Mộ Tuyết sẽ trả lời hắn.
Hiện tại trời còn chưa tối, nên Mộ Tuyết sẽ nhanh chóng trả lời.
Chưa đến vài giây, điện thoại di động của hắn đã vang lên.
Chắc chắn là tin nhắn của Mộ Tuyết.
Nhìn câu hỏi của Mộ Tuyết, Lục Thủy thử hỏi Chân Võ, đại khái thì khi nào đến.
Sau đó trả lời cho Mộ Tuyết.
Rất nhanh Lục Thủy lại nhận được tin nhắn của Mộ Tuyết.
"Khi Lục thiếu gia đến, vừa đúng giờ cơm tối, Lục thiếu gia muốn ăn cái gì?"
Lục Thủy vừa định trả lời, thì nhận được một tin nhắn nữa.
"Có cơm."
Lục Thủy: "..."
Lần này hắn thật sự không có rối rắm vấn đề cơm.
"Mộ tiểu thư vì sao vẫn rối rắm chuyện cơm nước vậy?" Lục Thủy trả lời một câu.
Mộ Tuyết nhìn đến câu trả lời của Lục Thủy, nhăn nhăn mặt, tức giận nói:
"Rõ ràng là ngươi vẫn luôn rối rắm chuyện này, ác nhân cáo trạng trước."
Sau đó Mộ Tuyết đối với màn hình đánh hai quyền:
"Đánh ngươi nè."
Nghĩ như vậy, Mộ Tuyết đến bên cạnh bàn ngồi xuống, sau đó nàng nhìn thấy trên bàn có trái cây do Đinh Lương chuẩn bị, còn là nho nữa.
Mộ Tuyết hái một trái nho, sau đó chụp ảnh cho Lục Thủy xem.
Nàng cảm thấy có thể học theo cách của Lục Thủy, chọc giận lại hắn.
"Chắc sẽ không tức giận đâu ha!? Ừ, chắc là không đâu."
Không thể làm nũng, thật sự là khó chịu mà.
Gửi ảnh chụp xong, Mộ Tuyết còn kèm theo một câu:
"Lục thiếu gia muốn ăn sao?"
Vừa mới gửi đi, nàng đã nhận được tin nhắn của Lục Thủy trả lời:
"Chua, không ăn."
"Sao mà chua?" Mộ Tuyết trong lòng không phục.
Sau đó ăn một trái nho, vừa cắn một cái nàng đã nhíu mày lại, tiếp đó mắt cũng híp lại rồi.
Hồi lâu sau, Mộ Tuyết mới đối với điện thoại di động gõ hai chữ:
"Ngọt."
----
Sau khi trời tối, đoàn người của Lục Thủy ngồi trên xe lửa rời khỏi Kiếm Nhất Phong.
Sau đó Kiếm Nhất Phong muốn làm gì, Lục Thủy không thèm để ý, làm sao để khôi phục tình cảnh xung quanh, đương nhiên hắn cũng không quan tâm.
Tai nạn lần này thật sự không có liên quan gì tới hắn.
Lưu Hỏa cũng không gánh “nồi”.
Suốt đêm có không ít người rời đi, thậm chí có người còn mua vé đứng để rời đi.
Tu Chân giới sẽ ít xảy ra chuyện kì lạ rồi.
"Rất nhiều người đều muốn trở về bế quan." Chân Võ nhìn thấy Lục Thủy đang chăm chú nhìn những người khác, nên thuận miệng giải thích một câu.
Lục Thủy gật đầu không nói gì thêm.
Chân Võ Chân Linh đại khái cũng cần bế quan, nhưng bọn hắn có thể chờ đến khi về tới Lục gia rồi mới bế quan, đối với bọn họ mà nói đã thành thói quen rồi!
Đông Phương Trà Trà được Hương Dụ mang đi, bây giờ vẫn đang nằm ngủ mê mang.
Hương Dụ đã kiểm tra nhiều lần nhưng không có gì đáng lo, không thì nàng đã trực tiếp gọi điện thoại về rồi.
Nếu hai ngày này Trà Trà tiểu thư vẫn không có tỉnh lại, nàng cũng sẽ gọi điện thoại cầu cứu tộc trưởng của bọn họ.
Lục Thủy không để ý Đông Phương Trà Trà có đang ngủ hay không.
Mặc kệ vấn đề gì, đến chỗ của Mộ Tuyết rồi, Đông Phương Tra Tra sẽ bình an vô sự.
Người mà Mộ Tuyết bảo vệ, làm sao dễ dàng gặp chuyện không may?
"Nhưng Nhục Thực Hoa này thì thảm rồi." Lục Thủy nhìn Đậu Nha đang im lặng ở trên bàn, tự nói.
Lúc này Đậu Nha đã được trồng ở trong chậu hoa.
Nó đang co quắp lại, đã muốn héo rũ.
Nước bọt cũng không chảy, không biết có thể chịu đựng tới lúc gặp Mộ Tuyết hay không.
Lục Thủy không thể ra tay.
. . .
Buổi chiều hôm sau.
Mộ Tuyết đang tự mình chải tóc, kiếp trước nàng và Lục Thủy không có người hầu gái ,các kiểu tóc đều là tự mình làm.
Thỉnh thoảng để cho Lục Thủy giúp nàng.
Lục Thủy cảm thấy bản thân là Đại thiếu gia, làm mấy này rất mất mặt.
Sau đó thì chơi đùa tóc của nàng thật là vui vẻ.
Lục Thủy giỏi nhất là giúp nàng thắt bím tóc.
Lấy trâm cài tóc của Lục Thủy tặng cài lên trên tóc, Mộ Tuyết đứng dậy chuẩn bị đi ra ngoài.
Nàng nhẹ nhàng xoay một vòng, bả vai không có lộ, chân cũng không còn lộ, nhưng nàng cảm thấy Lục Thủy sẽ thích nàng như thế này.
Sau đó Mộ Tuyết cất bước đi ra phía ngoài.
Đinh Lương chờ ở bên ngoài, nhìn đến Mộ Tuyết đi ra, lập tức đi qua đón:
"Đại tiểu thư, ngươi lại chính mình chải đầu?"
Mộ Tuyết gật đầu, không nói gì.
"Lần sau có thể gọi Đinh Lương giúp tiểu thư sao?" Đinh Lương thấp giọng nói.
Mộ Tuyết nhìn nhìn Đinh Lương, gật đầu đáp:
"Ừ."
Đinh Lương không nói gì, lần trước Đại tiểu thư cũng hứa với nàng như vậy.
Nhưng chưa lần nào để cho nàng giúp.
Nàng cảm thấy sau khi tiểu thư quen biết với Lục thiếu gia thì bắt đầu thay đổi, trở nên cởi mở hơn là một chuyện.
Chủ yếu là trở nên vạn năng rồi, có thể lên phòng khách, xuống phòng bếp.
Người hầu gái như nàng chỉ có thể làm một vài chuyện lặt vặt mà thôi.
"Mấy giờ rồi." Mộ Tuyết hỏi.
"Mới hơn 5 giờ." Đinh Lương lập tức trả lời.
Mộ Tuyết gật đầu, sau đó đi ra phía ngoài.
Phải đi tới trạm xe.
Nhưng trước khi đi, nàng hái một quả nho, tính để cho Lục Thủy nếm thử, nàng xác định là ngọt.
Chùm nho này nàng đã ăn rất nhiều quả, đều là ngọt.
----
Lục Thủy cất sách đi, đã đến nơi ở của Mộ gia .
Cần phải xuống xe.
Cả ngày nay hắn đều đang đọc sách.
Thiên Địa Chi Lực vẫn không tăng tới mức độ mà hắn mong muốn, may mà tu vi đang tăng lên.
Không bao lâu xe lửa ngừng lại.
"Thiếu gia, đến rồi." Chân Võ mở miệng nhắc nhở.
Lục Thủy gật đầu, sau đó đứng lên xuống xe.
Trước khi xuống xe hắn nhìn Đông Phương Tra Tra liếc mắt một cái, xác định Hương Dụ cũng theo xuống xe, hắn không để ý nữa.
Nếu không có gì ngoài ý muốn, ngày mai Đông Phương Tra Tra sẽ tỉnh lại.
Sau đó Lục Thủy đi ra xe lửa, vừa mới ra hắn đã nhìn thấy Mộ Tuyết ở cách đó không xa.
Mộ Tuyết đang mặc một bộ tiên váy nhạt màu, tóc chỉ đơn giản cột lên, tràn đầy khí chất của một thiếu nữ.
Gió nhẹ lay động góc váy của Mộ Tuyết, mái tóc đen nhánh cũng không muốn chịu thua mà nhẹ bay theo gió.
"Lục thiếu gia đi đường vất vả rồi." Mộ Tuyết đi hai bước, tới gần Lục Thủy nhẹ giọng nói.
Giọng nói của nàng mang theo ý cười nhợt nhạt.
-----
Dịch: MB