Nhị trưởng lão nhìn xem linh dược đều được sắp xếp đâu vào đấy.
Nàng rất có hứng thú đối với Bỉ Ngạn Hoa ở trong Bỉ Chi Hải Ngạn.
Nàng đã đi đến đó 2 lần rồi, nhưng đều không nhìn thấy hoa.
Hy vọng lần này sẽ có.
. . .
Linh Dược Viên.
"Nghe nói lần này ra ngoài cấy- ghép linh dược, có A Mãn." Linh Dược Viên có người bắt đầu thảo luận.
"Phương diện này, A Mãn thật sự là lợi hại. Tuy là hắn bị mù nhưng mà thực lực của hắn là không thể nghi ngờ, ý ta là thực lực cấy - ghép linh dược." Những người khác nói ra cái nhìn của mình.
"Nhưng mà tu vi của A Mãn mới có nhất giai, nghe nói điểm đến lần này là một nơi không đơn giản, nhất giai có bình thường quá hay không?"
"Chính xác, mặc dù có cường giả đi chung, nhưng mà tu vi của A Mãn đúng là có chút gắng gượng."
"Nghe nói toàn bộ trong vườn, bình thường, khả năng cấy - ghép của A Mãn không ai có thể so sánh được."
Tất cả mọi người: "..."
"Các ngươi đều bị vượt qua rồi?"
"Đúng vậy."
"... , thiên phú của A Mãn ở phương diện này quá cao, tuy là hắn nhìn không thấy, nhưng mà hắn am hiểu về cấu tạo của linh dược hơn so với mọi người.
Các ngươi không cần nói hắn mù, ta cảm thấy, hắn còn nhìn thấy rõ ràng hơn so với chúng ta."
"Đừng nói nữa, hay là đề nghị A Mãn đi xin cái pháp bảo hộ mệnh đi!
Chắc là, sẽ được thông qua."
"A Mãn mới tới đây, không giỏi ăn nói lại chỉ biết cặm cụi làm, có lẽ không biết rằng, có thể xin pháp bảo hộ mệnh, hãy tìm người đi giúp hắn đi."
—— ——
Sáng sớm hôm sau.
Mộ Tuyết vẫy tay chào từ biệt Đường di.
Đông Phương Trà Trà cũng phất tay, nàng cũng hơi quen thuộc nha.
Lục Thủy thì nghe được một câu mà kiếp trước hắn vĩnh viễn không có khả năng nghe được, Đường di vậy mà nói với hắn:
"Làm phiền Lục thiếu gia chăm sóc cho Mộ Tuyết."
Đối với chuyện này, Lục Thủy không thể từ chối mà gật đầu.
Cũng trả lời một câu: "Sẽ."
Hắn là thiếu gia của Lục gia, đương nhiên phải hiểu phép lịch sự.
Trước kia hắn hơi ấu trĩ một chút, nhưng cũng không đến nỗi không coi ai ra gì.
Sau đó thì bọn hắn lên xe lửa, bắt đầu đi đến Lục gia, nửa đường còn phải đổi xe, sáng mai sẽ có thể tới Lục gia.
Có hơi xa.
Đông Phương Tra Tra cũng đi Lục gia.
Khi nào nàng muốn về nhà, sẽ tự mình trở về.
Bởi vì vấn đề của đôi mắt, ở lại Lục gia sẽ an toàn hơn nhiều.
Người của Đông Phương gia rất lo lắng ánh mắt của Đông Phương Trà Trà đột nhiên mất khống chế, sau đó dẫn tới dị tượng.
Chờ Đông Phương Trà Trà trưởng thành hơn một chút ,thì không cần phải kiêng kỵ gì nữa.
Mà ở lại Lục gia, xảy ra chuyện gì đều không cần lo lắng, Lục gia bảo vệ được.
Trên thực tế, con mắt của Đông Phương Trà Trà bị mất không chế, là chuyện không thể xảy ra.
Trên người nàng có phương pháp đặc biệt của Mộ Tuyết, có thể áp chế tất cả dị tượng.
Thật sự bắt đầu mất khống chế, Mộ Tuyết cũng có thể phát giác được, sau đó tự mình đi trấn áp.
Đông Phương Trà Trà là một trong số những người được nàng bảo vệ.
"Lục Thủy biểu đệ, ngươi và biểu tẩu ngồi chung một chỗ, ta vẽ một bức tranh cho các ngươi." Xe lửa vừa rời khỏi nhà ga Mộ gia, Đông Phương Trà Trà lập tức tràn đầy phấn khởi nói.
Hương Dụ, Đinh Lương còn có Chân Linh, nàng đã vẽ chán. Bây giờ, rốt cục có thể vẽ biểu tẩu và Lục Thủy biểu đệ.
Mộ Tuyết và Lục Thủy không có ý kiến gì đối với đề nghị này.
Chẳng những bọn hắn cần phải ngồi chung một chỗ, mà còn phải xích lại gần nhau.
Đây cũng là yêu cầu của đại họa sĩ Đông Phương Trà Trà .
. . .
"Mộ tiểu thư, thức dậy." Sáng sớm ngày thứ hai, Lục Thủy nhỏ giọng đánh thức Mộ Tuyết đang tựa ở trên người hắn ngủ.
Ở Phù Không đảo, sau khi chuyển sang xe khác, thì Mộ Tuyết cảm thấy buồn ngủ.
Nàng vốn là người bình thường, tự nhiên sẽ cảm thấy mệt mỏi rã rời, muốn nghỉ ngơi.
Còn ở đối diện, Đông Phương Tra Tra bởi vì vẽ tranh quá lâu nên trực tiếp ngủ, Lục Thủy không có ý định đánh thức nàng.
Để cho nàng ngủ tiếp, sau khi tỉnh ngủ thì tự mình ngồi xe trở về.
Mộ Tuyết tỉnh lại, phát hiện trời đã sáng rồi.
Nàng quay đầu nhìn Lục Thủy một chút, vừa tỉnh dậy đã có thể nhìn thấy Lục Thủy, thật sự là một chuyện vui vẻ:
"Lục thiếu gia sớm."
Mộ Tuyết nét mặt tươi cười nói lời chào buổi sáng với Lục Thủy.
Lục Thủy sửng sốt một chút, hắn nhớ tới cảnh tượng sau khi bọn họ kết hôn, sáng sớm Mộ Tuyết sẽ nhìn hắn tỉnh lại, sau đó cố ý chào buổi sáng với hắn.
Nhưng chỉ trong nháy mắt, Lục Thủy đã trở lại bình thường:
"Mộ tiểu thư sớm, sắp tới."
Ngược lại, Mộ Tuyết không có cảm giác gì, cảm giác duy nhất chính là, Lục Thủy nhìn xem nàng tới ngẩn người.
Lục Thủy là thật sự thích nàng.
Sau đó Mộ Tuyết nhìn xem đối diện đang ngủ Trà Trà, mở miệng nói:
"Trà Trà dậy đi."
Lục Thủy không có để ý Đông Phương Tra Tra có thức hay không, mà là đưa tay lấy được bản vẽ.
Hắn muốn nhìn một chút, Đông Phương Tra Tra đã vẽ bọn hắn trông như thế nào.
Chỉ nhìn thoáng qua, Lục Thủy có ý nghĩ dùng một mồi lửa thiêu rụi cho rồi.
Còn không bằng trực tiếp vẽ một người que diêm.
Xem ra, Đông Phương Tra Tra không có hội họa thiên phú.
. . .
Trong tiểu viện của Lục Cổ, ở Lục gia.
"Hình như con trai đã trở về." Đông Phương Lê Âm nói với phu quân của mình.
"Ngươi bây giờ không thể vào bếp được."
Lục Cổ ngồi ở bên bàn đá, hắn đang chuẩn bị trái cây cho phu nhân của mình ăn.
Đông Phương Lê Âm cầm khối điểm tâm đút cho Lục Cổ ăn, yếu ớt kêu một tiếng:
"Tộc trưởng đại nhân..."
"Chờ thân thể tốt." Lục Cổ vừa nói vừa đút trái cây cho Đông Phương Lê Âm.
Thật ra thân thể của Đông hương Lê Âm cũng không có vấn đề gì, nhưng mà gần đây có chút kỳ lạ.
Sức khỏe tốt quá đáng, cho nên cần theo dõi một chút.
Đông Phương Lê Âm bĩu môi:
"Vậy tộc trưởng đại nhân dỗ dành một chút."
Lục Cổ ngẩng đầu nhìn về phía Đông Phương Lê Âm, Đông Phương Lê Âm cũng nhìn chằm chằm Lục Cổ.
Cảm giác bầu không khí vô cùng tốt.
"Tiểu di chúng ta đã về." Tiếng nói của Đông Phương Trà Trà đột nhiên vang lên ở bên ngoài.
Lục Cổ và Đông Phương Lê Âm đều giật mình.
"Ta cảm thấy, cần phải chậm rãi trò chuyện với Đông Phương Dạ Minh." Lục Cổ cúi đầu mở miệng nói.
"Trà Trà như vậy rất đáng yêu, phải chi con gái của chúng ta cũng đáng yêu như vậy thì tốt biết mấy." Đông Phương Lê Âm vừa cười vừa nói.
Sau đó đưa đầu ghé sát vào mặt của Lục Cổ, cọ cọ, cảm thấy hài lòng vì không bị bọn trẻ trở lại, nhìn thấy.
Lục Cổ đưa tay xoa xoa đầu Đông Phương Lê Âm, nói:
"Có khi mấy vị trưởng lão kia đang lo lắng muốn chết."
"Nhưng, chắc chắn, không có làm cho mọi người phải lo lắng như con trai." Đông Phương Lê Âm phản bác.
"Ừ thì, cũng đúng." Lục Cổ gật đầu.
-----
Dịch: MB