Đạo Lữ Hung Mãnh Của Ta Cũng Trùng Sinh ( Dịch Full )

Chương 609 - Chương 609: Khiêu Chiến Lục Thủy 1

Chương 609: Khiêu Chiến Lục Thủy 1 Chương 609: Khiêu Chiến Lục Thủy 1

Sau khi Lục Thủy gật đầu, Kỳ Khê liền nhẹ nhàng lui ra ngoài.

Phải trở về bẩm báo với Phu nhân.

Kỳ Khê phát hiện Thiếu gia hai ba tháng nay thay đổi thật nhiều, trước kia căn bản sẽ không sáng sớm đọc sách, hiện tại đã không giống với lúc trước.

Mỗi ngày ở nhà đều dậy sớm.

Kỳ Khê rời đi, Lục Thủy cũng không hề để ý, mà tiếp tục nhìn sách luyện thể của hắn.

Trên thực tế, hắn đang phách họa Thiên Địa Trận Văn trong đầu.

Từ khi Mộ Tuyết tới, hắn cũng không dám nhìn Thiên Địa Trận Văn ở nhà.

Nhìn hồi lâu, Lục Thủy lại đột nhiên nghe thấy tiếng bước chân.

Rất nhẹ, nhưng rất quen thuộc.

Mộ Tuyết tới.

Lục Thủy khép sách lại.

‘Xem ra ta vẫn rất có tầm nhìn.’ Lục Thủy xem sách, im lặng tự nói.

Chỉ cần không phải là đang xem Thiên Địa Trận Văn, hắn liền hoàn toàn không sợ.

Nếu như hắn bị phát hiện đang nhìn chằm chằm vào Thiên Địa Trận Văn, có trời mới biết Mộ Tuyết sẽ nghĩ thế nào.

Hắn có thể sẽ không chịu nổi.

Rất nhanh sau đó, tiếng bước chân của Mộ Tuyết đã xuất hiện ở cửa viện của Lục Thủy.

Lục Thủy nhìn sang, phát hiện Mộ Tuyết hôm nay mặc váy tiên màu tím, kiểu tóc tương đối phức tạp, một sợi tóc rủ xuống bên tai, mang theo khí tức thanh xuân.

Tóc này phải chải mất bao lâu? Lục Thủy nghi ngờ trong lòng.

Đẹp mắt thì đẹp mắt, chính là chải rất phiền phức.

Hắn đã có kinh nghiệm trong phương diện này.

Trước kia hắn từng chải qua cho Mộ Tuyết, rất thú vị.

Nhưng buộc bím tóc vẫn thú vị nhất, chủ yếu là dễ dàng.

“Lục Thiếu gia, buổi sáng tốt lành.” Mộ Tuyết nhìn Lục Thủy, cực kỳ lễ phép nói.

“Mộ Tiểu thư, buổi sáng tốt lành.” Lục Thủy trả lời một câu, tiếp tục nói:

“Mộ Tiểu thư đến chăm sóc hoa sao?”

Hôm qua Lục Thủy có nói qua với Mộ Tuyết, hoa chỗ hắn dáng dấp có vẻ như không quá được để ý.

Cũng không phải sắp khô héo, chỉ là để hơi sai chỗ.

Nói đến khô héo, hắn cũng phát hiện, sức sống của hoa cỏ cây cối đột nhiên mạnh hơn rất nhiều.

Hơn nữa, rất nhiều nơi hoặc nhiều hoặc ít đều có hiện tượng này.

Trên lý thuyết, cũng có khả năng là để tam đại thế lực nhanh chóng thức tỉnh.

Thế giới đang biến hóa theo chiều hướng tốt.

Nói cách khác, người muốn tỉnh lại sẽ càng dễ tỉnh lại, muốn khôi phục thực lực khả năng sẽ càng dễ khôi phục lại.

Ví dụ như Khởi Nguyên Thạch ở Mộ gia.

Qua mấy ngày hẳn sẽ lại sáng lên.

Liền nhìn xem lúc nào cha vợ liên hệ với hắn.

Mộ Tuyết nhẹ nhàng gật đầu, nói:

“Lục Thiếu gia nói hoa chỗ nào để sai chỗ?”

Hừ!

Không khen ta đẹp mắt, hôm nay đã phải chải chuốt rất lâu.

Lục Thủy không chỉ rõ đóa hoa kia trước tiên, mà nói:

“Lúc đầu chỉ là hoa để sai chỗ, hôm nay khả năng liền muốn khô héo.”

“Thời tiết hôm nay không ổn sao?” Mộ Tuyết ngẩng đầu nhìn, không có cảm giác thời tiết có biến hóa gì.

Ngược lại cảm giác như đại địa hồi xuân.

Lục Thủy để sách lên bàn, đứng lên nói:

“Nhìn thấy Mộ Tuyết, hoa trong sân nhỏ, có đóa nào dám nở?

Tự rước lấy nhục sao?”

Mộ Tuyết nghe thấy lời Lục Thủy nói thì có chút ngoài ý muốn, nhưng nàng đương nhiên hiểu rõ ý của Lục Thủy.

Sau đó cúi đầu không nói gì thêm.

Tốt, tốt, vui vẻ.

Về sau sẽ đánh nhẹ hơn một chút.

Lục Thủy nhìn Mộ Tuyết, cảm giác là lạ, luôn có cảm giác nói xong câu này, Mộ Tuyết ngược lại giống như muốn đánh chính mình một trận.

“Mộ Tiểu thư đang nghĩ gì vậy?” Lục Thủy hiếu kỳ hỏi một câu.

Mộ Tuyết lắc đầu, sau đó nói:

“Lục Thiếu gia đều nói chuyện trời đất như thế với con gái sao?”

“Ta không nói chuyện phiếm với người phụ nữ nào khác.” Lục Thủy đi đến bên cạnh bụi hoa.

Hắn đang tìm đóa hoa đặt sai chỗ kia.

Mộ Tuyết nhìn Lục Thủy, cứ nhìn như vậy.

Đừng nhìn ta, ta chính là nói thật. Lục Thủy có chút bất đắc dĩ trong lòng.

Đúng là thật, trừ khi có việc, nếu không hắn làm sao có thể nói chuyện phiếm với nữ nhân khác.

Đọc sách không thú vị sao?

Còn không bằng nghĩ về Mộ Tuyết.

Chi ít nhớ tới Mộ Tuyết còn vui vẻ, nói chuyện phiếm với những người khác có thể vui vẻ như vậy sao?

Mộ Tuyết không nói gì thêm, mà cất bước đi đến bên cạnh Lục Thủy, nói khẽ:

“Là hoa bên này?”

Lục Thủy gật đầu.

“Tìm được rồi.” Một hồi sau, Mộ Tuyết tìm thấy bông hoa có dáng vẻ không tốt, sau đó bắt đầu ngồi xuống xử lý.

Lục Thủy không có rời đi, hắn ngồi xổm xuống bên cạnh Mộ Tuyết, chơi mấy bông hoa khác.

Đang tốt sao lại động vào?

Không làm hư thì sao có thể để Mộ Tuyết tiếp tục ở chỗ này xử lý được?

“Nhưng bông hoa này được xử lý tốt xong, về sau có cần phải thường xuyên chăm sóc không?” Lục Thủy mở miệng hỏi.

Kiếp trước, Mộ Tuyết cũng không có việc gì làm liền ngồi chăm hoa, hắn cũng bồi nàng.

Để Mộ Tuyết làm một chút, sau đó thuận tay phá rối.

Dù sao cũng cả ngày nhàn rỗi.

Lúc này, Lục Thủy đã nghịch một đóa hoa đến héo tàn.

“Lục Thiếu gia, hoa nở không dễ nhìn, nên muốn cho nó nở lại từ đầu sao?” Mộ Tuyết mở miệng nói.

Không phải, ta chính là đang quấy rối. Đương nhiên, lời này Lục Thủy không nói ra miệng, chỉ nói:

“Mộ Tiểu thư người trần mắt thịt, có lẽ là không nhìn ra, vừa rồi bên trong đóa hoa kia có con sâu rất lớn.”

Ngươi chính là đang lừa phỉnh ta thì có, chẳng qua ta cam tâm tình nguyện để ngươi lừa gạt. Mộ Tuyết suy nghĩ trong lòng.

Nhưng nàng cũng không thèm để ý nhiều.

Sau đó Mộ Tuyết trả lời câu hỏi vừa rồi của Lục Thủy:

“Mấy bông hoa có vấn đề này xử lý xong là tốt rồi, dưới tình huống bình thường không cần phải để ý đến.”

Dừng một chút, Mộ Tuyết lại nói:

“Vừa rồi trên đường ta nhìn thấy Kỳ Khê.”

Kỳ Khê là ai? Lục Thủy theo bản năng muốn hỏi, nhưng cẩn thận nghĩ lại một lúc, có thể là một thị nữ nào đó.

Thị nữ duy nhất hắn nhìn thấy hôm nay, đại khái chính là thị nữ của mẹ hắn kia.

Vấn đề này nếu hỏi ra, Mộ Tuyết có thể liền sẽ sẽ vô ý thức đáp: Thị nữ mới tới nha, mẹ bên kia cũng đã nói mấy lần rồi.

Sau đó, bọn hắn khả năng sẽ mắt to trừng mắt nhỏ.

Kiếp trước sau khi bế quan đi ra, thị nữ bình thường đều sẽ đổi một nhóm, ai mà nhớ được.

Thị nữ cũng phải lấy chồng, Lục gia sẽ không để cho các nàng làm thị nữ cả một đời.

Nên lấy chồng liền sẽ để các nàng đi lấy chồng.

Chỉ có một bộ phận cực ít không đi lấy chồng mới có thể làm thị nữ thật lâu.

“Lục Thiếu gia có phải ngày mai sẽ phải ra ngoài rồi hay không?” Mộ Tuyết mở miệng nói.

“Ừm.” Lục Thủy gật đầu:

“Ngày mai đi Bỉ Chi Hải Ngạn.”

Mộ Tuyết cảm giác Lục Thủy đặc biệt thường xuyên ra ngoài, việc nàng trùng sinh rốt cuộc đã xúc động đến cái gì, dẫn đến Lục Thủy chăm chỉ ra ngoài như vậy?

Tức giận.

Có điều không xúc động đến cái gì thì cũng sẽ không thành hôn sớm như vậy, càng sẽ không được sớm đến Lục gia nhìn thấy Lục Thủy.

Suy nghĩ kỹ một chút, nàng vẫn lời.

-----

Dịch: MB

Bình Luận (0)
Comment