Minh Thổ.
Một trong những Minh Thổ Thiên Vũ - Danh Dữ Trọng đang điên cuồng chạy trốn.
"Đều đuổi theo hết mấy ngày mấy đêm, vì sao bọn chúng còn có thể đuổi được lâu vậy?"
Trong lúc nhất thời, Danh Dữ Trọng không biết nói cái gì cho phải, đám hung thú này quá mạnh.
Nếu không phải hắn nhanh trí, sớm đã bị đám hung thú này đuổi kịp.
Nhưng hắn phát hiện, gần đây, đất đai ở Minh Thổ có chút kỳ lạ.
Có mầm non xuất hiện, thỉnh thoảng trên trời còn bắt đầu đổ mưa.
Thật sự là nước mưa, trong truyền thuyết và thế giới bên ngoài đều giống nhau: nước mưa thông thường.
Dường như Minh Thổ đang trải qua sự thay đổi lớn.
Những thay đổi này mặc dù có chút đột ngột, nhưng không đến nỗi xấu.
Có dấu hiệu xuất hiện của mầm non mới và thực vật, rất nhiều, rất nhiều hung thú thích sự biến đổi này.
Mà hắn là một thành viên của Minh Thổ, bọn hung thú sẽ không dễ dàng tha cho hắn.
Bọn chúng không cho phép người của Minh Thổ phá hủy những thay đổi đang diễn ra ở nơi này, đây là theo bản năng mà bảo vệ.
Khát vọng của bọn chúng vô cùng mãnh liệt.
Mãnh liệt đến mức truy sát hắn mấy ngày mấy đêm vẫn chưa chịu bỏ qua.
Lúc này hung thú càng ngày càng gần, tiếp tục như vậy nữa Danh Dữ Trọng cảm thấy có ngày chính mình sẽ bị đuổi kịp.
Nhưng lại "vô kế khả thi".
Hắn tự hỏi mình có nên dừng lại đánh một trận hay không, nếu như thắng, đây là một chiến tích chói mắt của hắn, còn thua thì hắn cũng đã có một trận chiến huy hoàng trước khi chết.
Danh Dữ Trọng vẫn còn đang do dự, thì bất chợt nghe được âm thanh của mặt đất đang chấn động.
Ầm ầm!
Chấn động to lớn, trực tiếp truyền tới, Danh Dữ Trọng và tất cả hung thú ở phía sau đều bị ảnh hưởng.
Tiếp đó có một khí tức đáng sợ truyền tới.
Khí tức này làm cho Danh Dữ Trọng ngay cả bước đi cũng không được.
Minh Thổ Thập Điện.
Trong chớp nhoáng này, Danh Dữ Trọng đã biết là ai đang giao chiến.
Chỉ có Minh Thổ Thập Điện mới có thực lực này.
"Vì sao lại đánh nhau?"
Danh Dữ Trọng không thể nào hiểu được, nhưng hắn phát hiện chiến trường cách chỗ này có hơi gần thì phải?
Muốn chết.
. . .
Vào lúc này, trong hồ Băng Hải, Băng Hải Nữ Thần lại một lần nữa hiện ra từ trong đáy biển sâu thẳm.
"Minh Thổ lại một lần nữa xuất hiện rung chuyển, Tịnh Thổ mặc dù không có, nhưng cũng không yên tĩnh."
"Bỉ Chi Hải Ngạn cũng đi theo rung chuyển."
"Đúng lúc để Bỉ Chi Hải Ngạn có thể trực tiếp mở ra."
Ai cũng có thể chờ nhưng bọn họ không muốn chờ.
Thế giới xuất hiện biến hóa, cho bọn họ mang đến áp lực vô hình, bây giờ nàng cần phải xác nhận rõ những vấn đề trước mắt.
Lục Thủy rốt cuộc có vấn đề hay không.
Bỉ Chi Hải Ngạn mở ra, có khả năng rất lớn là Lục gia sẽ để Lục Thủy đi vào.
Nàng không có nhằm vào bất cứ ai, chắc chắn là Lục gia cũng không có phòng bị gì.
Nàng không xác định được, chuyện này có thể thuận lợi tiến hành hay không, nếu như Lục Thủy không đi, thì những gì nàng đã bận rộn chuẩn bị một thời gian dài đều uổng phí.
Nhưng đây là cách làm cẩn thận nhất.
Quyết định là do đối phương đưa ra, đương nhiên sẽ không đề cao cảnh giác cho lắm.
"Hết thảy đều là thuận thế mà làm."
Bỉ Chi Hải Ngạn mở ra, đó là vấn đề của Tịnh Thổ và Minh Thổ.
Nàng chỉ thúc đẩy một chút.
Phía sau, cũng chỉ có thể chờ đợi kết quả.
Nàng không tự mình thăm dò Lục Thủy thì không thể an tâm.
Sau đó Băng Hải Nữ Thần lại lặn vào đáy hồ.
Lực lượng của nàng cũng đang tác dụng ở phía trên biển sâu vô tận, lối vào của Bỉ Chi Hải Ngạn đang nhanh chóng mở ra.
Ánh trăng của Tịnh Thổ và Minh Thổ, hiện ra ở Bỉ Chi Hải Ngạn.
Giờ phút này, Danh Dữ Trọng cũng đã nhận ra sự thay đổi của bầu trời, trên trời dường như xuất hiện ánh trăng.
Không, là hai mặt trăng.
"Bỉ Chi Hải Ngạn đã mở ra."
Danh Dữ Trọng không rõ ràng cho lắm, nhưng hắn phát hiện có một ánh trăng bắn về phía hắn và đàn thú phía sau hắn .
Danh Dữ Trọng: "..."
...
Ban đêm, Lục Thủy mới ngồi trong đình tu luyện thể thuật, dùng sức mạnh thiên địa dẫn đạo tẩm bổ.
Ngày hôm nay, bởi vì hắn tặng đồ cho Mộ Tuyết, Mộ Tuyết đã đến xem hắn luyện thể cả một ngày.
Còn vừa nhìn hắn vừa ăn món điểm tâm ngọt hắn tặng.
Lục Thủy vì vậy không dám dùng sức mạnh thiên địa trên luyện thể, hắn có cảm giác cả ngày hôm nay cứ như vậy bị lãng phí.
Tu luyện bình thường và dùng sức mạnh thiên địa tu luyện, khác biệt cả một trời.
Đây chính là kết cục của việc đưa điểm tâm ngọt cho Mộ Tuyết.
Lần sau sẽ không tiếp tục thuận tiện mang theo nữa.
Bởi vì ban ngày không sử dụng sức mạnh thiên địa tu luyện thể thuật, cho nên chỉ có thể bổ sung lúc này.
Đặc biệt lãng phí thời gian.
Hồi lâu sau, Lục Thủy mới mở hai mắt ra.
Hắn có thể cảm giác được thân thể của mình mạnh mẽ hơn rất nhiều.
“Còn chưa lên tứ giai, nhưng cũng đã sắp rồi, có gắng thêm mấy ngày nữa là không còn kém nhiều lắm.
Tiến triển của thể thuật coi như nhanh.”
Quả thực rất nhanh, thể thuật hắn tu luyện cả ở nhà, có thể nói là tiến triển cực nhanh.
Chỉ cần cho hắn thời gian, đuổi kịp cha hắn cũng không thành vấn đề.
Dù sao cha hắn bây giờ cũng mới lục giai.
Ai bảo cha không chịu thăng cấp.
Hai ngày tiếp theo Lục Thủy không phải đọc sách thì chính là luyện thể, thuận tiện bồi Mộ Tuyết đi dạo ở tiểu trấn.
Không có thu hoạch gì lớn.
Ngược lại nhìn thấy Mộ Tuyết ghi sổ nhiều lần.
Đối với việc này, Lục Thủy không thèm để ý chút nào, hắn đã biết ma tu có bán phiếu bảo hộ nguy hiểm, chỉ cần xuất hiện nguy hiểm, đối phương liền có thể vượt qua không gian mà tới.
Lục Thủy quyết định dành thời gian tự đi mua một trăm phiếu.
Đến lúc đó có khả năng sẽ hữu dụng.
Sáng sớm một ngày mới.
Lục Thủy vẫn như cũ ngồi đọc sách trong đình.
Kỳ Khê như thường lệ mang bữa sáng tới đặt trên bàn cho Lục Thủy, nhưng lần này nàng không lui ra ngoài luôn, mà nói khẽ:
“Thiếu gia, Tộc trưởng bảo hôm nay ngài hãy chuẩn bị một chút, ngày mai cần đi ra ngoài.”
Lục Thủy ngược lại có chút ngoài ý muốn, hắn còn phải đi ra ngoài?
“Có biết là đi đâu không?” Lục Thủy xem sách, thuận miệng hỏi một câu.
“Hẳn là Bỉ Chi Hải Ngạn, người của vườn Linh Dược sáng sớm đã xuất phát.” Kỳ Khê cúi đầu nói.
Lục Thủy gật đầu biểu thị đã hiểu, có điều cũng có chút bất đắc dĩ.
Hắn mới ở nhà nghỉ ngơi ba bốn ngày.
Chỉ là suy nghĩ kỹ lại một chút, cũng xem như đã nghỉ dài.
Mà lần này là ngày mai xuất phát, không phải lo lắng xuất phát cùng ngày, đã tính là khá tốt.
‘Xem ra bọn họ đối với việc ta đi Bỉ Chi Hải Ngạn không mưu cầu danh lợi gì.’ Lục Thủy im lặng tự nói trong lòng.
Hắn ngược lại rất mưu cầu danh lợi đối với chuyến đi này.
Đi rồi có thể biết thêm một chút về cục diện rối rắm mà Chân Thần để lại, cộng thêm nhìn xem Bỉ Chi Hải Ngạn có chỗ đặc biệt gì.
-----
Dịch: MB