Tìm tới nơi này, đem hạt giống gieo xuống.
Nếu ngày nào đó có thể nở hoa kết trái thì cũng là lúc nó có được sinh mạng mới.
Niềm tin của ngươi sẽ quyết định nó thành công hay là thất bại.
Nếu như người không từ bỏ thì nó sống, nếu như ngươi buông tay nó sẽ chết.
Chân Thần dặn dò xong những lời này thì rời đi.
Hồ ly nghe theo lời nói của Chân Thần, mang theo hạt giống tìm được Bỉ Chi Hải Ngạn, gieo hạt giống xuống.
Hắn ở nơi đó chờ đợi vô số năm.
Hạt giống nảy mầm, trưởng thành, nở hoa rồi, nhưng từ đầu đến cuối không cách nào kết trái.
Về sau hồ ly rời đi Bỉ Chi Hải Ngạn, hắn muốn đi tìm kiếm Chân Thần xin giúp đỡ, nhưng mà thời đại kia Chân Thần không xuất hiện.
Có chỉ có tiên, phật.
Hồ ly lựa chọn hướng phật xin giúp đỡ."
Nghe được cái này Lục Thủy đột nhiên nhớ tới truyền thuyết mà Lạc Phong và mọi người nói với hắn, cũng nhớ tới lời đồn đãi mà Thiên Cơ Lâu Vũ nói.
Nhưng hắn không có mở miệng, mà tiếp tục nghe kể.
Hắn không ngờ rằng câu chuyện này lại là phiên bản hoàn chỉnh của truyền thuyết mà Lạc Phong và những người khác đã nghe được.
"Hồ ly đã xuất gia vào Khổ Hải, bản thân hắn là một người có thiên phú cực tốt.
Bởi vì đã có một thời gian thực hiện những điều ước, nên hắn đã lĩnh ngộ thấu đáo Phập Pháp, cuối cùng chứng được chính quả, nhập Khổ Hải Phật Điện, nhìn thấy chân thân của Đức Phật.
Hắn bái phật, hi vọng phật có thể ra tay giúp đỡ.
Phật nhìn về hướng chân trời, nhìn thấu khoảng cách vô tận, thấy được hết thảy nguyên do.
Cuối cùng, phật, trầm mặc.
Hồ ly được phật đồng ý, rời đi Phật Môn, bỏ đi chính quả, cuối cùng ngủ say ở dưới đại thụ.
Không muốn tỉnh lại."
. . .
. . .
Diệp Tân nói xong, hắn thở ra một hơi, cuối cùng nhìn Lục Thủy nói:
"Đông Phương thiếu gia, ta nói xong, chuyện xưa mà quyển sách kia ghi lại là như vậy."
"Chân Thần không xuất hiện, vì sao hắn không tiếp tục tìm Chân Thần?" Lục Thủy hỏi một câu.
Diệp Tân không có cảm xúc gì, chỉ là lắc đầu:
"Cái này phải hỏi người viết truyện, vì sao không để cho hồ ly đi tìm."
Lục Thủy không tiếp tục hỏi chuyện xưa.
Hắn nhìn Diệp Tân, ý tứ sâu xa nói:
"Bái phật không bằng tới cầu ta."
Diệp Tân sửng sốt một chút, sau đó tỏ ra có chút lúng túng nói:
"Đông Phương thiếu gia là có ý gì?"
"Không có ý gì." Lục Thủy đứng dậy chuẩn bị rời đi, nhưng trước khi đi hắn lại nhìn Diệp Tân một lần. nói:
"Còn nhớ ta nói tiền công hay không?"
Diệp Tân không rõ ràng cho lắm.
"Câu nói mới vừa rồi, là tiền công của ngươi." Nói xong Lục Thủy cất bước rời đi, hoàn toàn không cho Diệp Tân cơ hội phản ứng.
Diệp Tân cứ thế ở yên tại chỗ, hồi lâu sau, mới thở ra một hơi, rồi đứng lên rời đi.
Nhìn thoáng qua thì Đông Phương Hạo Nguyệt chỉ là một vị thiếu gia bình thường mà thôi.
. . .
Lục Thủy đi trên đường, không để ý đến Diệp Tân ở phía sau.
Sau khi nghe xong chuyện xưa, hắn cũng phần nào hiểu được mọi chuyện.
Nếu như hắn không có đoán sai, nhân vật trong câu chuyện xưa này chính là Diệp Tân.
Một người có được thiên phú đặc biệt, một người chỉ cần tu luyện thì có thể tiếp tục sống.
Một người có thể tùy ý phá bỏ chính quả của mình.
"Nửa phần đầu của câu chuyện xưa nói rất kỹ càng, nhưng nửa phần sau lại rất mơ hồ, rất nhiều chỗ đều kể sơ lược.
Thiên Địa Chân Thần không xuất hiện, chính là thời kỳ sau khi Chân Thần ngã xuống.
Chân Thần ngã xuống, thiên địa sẽ có cảnh báo, hắn không thể không biết.
Cho nên rất nhiều chuyện liên quan tới nửa phần sau, hắn đều không có nói.
Chân Thần ngã xuống liên quan đến rất nhiều chuyện, chuyện xưa thật sự không thích hợp để đề cập tới."
"Nhưng mà, lý do con chim kia không có tỉnh lại, có thể là giống với Nhược Thủy Tam Thiên.
Chân Thần hứa sẽ đi giúp đỡ, cuối cùng thất hứa."
Chân Thần để lại cục diện rối rắm, những người khác cơ bản không cách nào tiếp nhận.
Cho dù là tam đại thế lực đứng đầu nhất tồn tại.
"Tại vì sao, cục diện rối rắm nào cũng bị ta đụng phải?" Lục Thủy trong lòng có chút bất đắc dĩ.
Nhưng mà Lục Thủy vẫn rất tò mò, cuối cùng thì ở kiếp trước, Diệp Tân cứu sống con chim kia, hay là từ bỏ.
Nếu như không có từ bỏ, vì sao không đến nhờ cậy bọn họ?
Không cần nói đến hắn, câu chuyện này đủ làm Mộ Tuyết động lòng.
Mặc dù là một câu chuyện rất xa xưa và rất dở.
Nhưng Mộ Tuyết tuyệt đối không để ý, sẽ thuận tay xử lý một chút.
Nếu như Mộ Tuyết xử lý không được, nàng cũng không ngần ngại nhờ vả Lục Thủy - người vẫn đang khoanh tay đứng nhìn.
Sau đó vấn đề sẽ được giải quyết.
Mặc kệ vấn đề gì, chỉ cần Mộ Tuyết nhìn về phía Lục Thủy, sẽ được giải quyết rất nhanh.
Lục Thủy về tới trên đường phố, hắn nhìn xem người đến người đi ở trên đường, quyết định ăn một chút gì rồi trở về tu luyện.
Chuyện của Diệp Tân, hắn cần đi một chuyến Bỉ Chi Hải Ngạn xem thử.
Cố sự này vậy mà trùng khớp với thời gian trước và sau khi Chân Thần ngã xuống, có thể sẽ thu được một ít tin tức hữu dụng.
"Tiền công ta đã cho, có chịu lấy hay không, phụ thuộc vào sự lựa chọn của hắn."
Lục Thủy không nghĩ nhiều nữa, quyết định đi ăn tô mì.
Cũng mang ít món điểm tâm ngọt trở về cho Mộ Tuyết.
Chỉ là thuận tiện thôi.
. . .
Tại tiểu viện mà Mộ Tuyết ở lại, Lục Thủy mang món điểm tâm ngọt để lên bàn, tiện tay để lại tờ giấy: Đồ tặng kèm.
Sau đó Lục Thủy quay người rời đi, Mộ Tuyết bây giờ còn chưa trở về.
Sau khi rời đi, Lục Thủy quyết định đi quảng trường luyện thể.
Lục Thủy vừa mới rời đi không bao lâu, thì Mộ Tuyết trở lại.
Vì Nhị trưởng lão của Lục gia đến tìm tộc trưởng của Lục gia, sau đó Lục tộc trưởng vẫn đang nằm.
Mộ Tuyết đương nhiên sẽ không quấy rầy thế giới hai người của cha và mẹ.
Mộ Tuyết đi tới bên cạnh bàn, nàng thấy được món điểm tâm ngọt, cộng thêm một tờ giấy.
"Đồ tặng kèm?" Mộ Tuyết nhìn xem món điểm tâm ngọt, một chút cũng không tin.
Món điểm tâm ngọt của Hoa Vũ Tuyết Quý làm gì có đồ tặng kèm?
Từ trước tới giờ, những khi Lục Thủy ở một mình sẽ không ăn món điểm tâm ngọt.
Mộ Tuyết không có suy nghĩ nhiều, trực tiếp mở ra đóng gói, ăn thử một miếng.
Vừa mới ăn một cái, cảm giác cũng không ngon cho lắm.
Hương vị không có vấn đề, vậy tại sao ăn không thấy ngon?
Không đủ ngọt?
Rất nhanh, Mộ Tuyết đã biết tại sao, sau đó nàng mang theo món điểm tâm ngọt đi tìm Lục Thủy.
Nàng phát hiện món điểm tâm ngọt thì vừa nhìn Lục Thủy vừa ăn, mới có thể ngọt đến trong lòng đi.
Đinh Lương nhìn thấy tiểu thư nhà mình ôm món điểm tâm ngọt đi ra ngoài, cảm thấy tiểu thư yêu đương.
Rơi vào bể tình.
Nàng không có đi theo.
Hay là đi cho Băng Phượng ăn vậy, dường như rất lâu rồi không ai cho nó ăn.
Băng Phượng thờ ơ nhìn Đinh Lương, cuối cùng thì cũng có người nhớ tới nó.
Trên người nó chảy là huyết thống cao quý của phượng hoàng, nhưng mà mỗi người đều xem nó là con gà con mà nuôi, cho ăn đều không nhiệt tình, may mà trước đó nó ăn nhiều, có thể chống đói.
-----
Dịch: MB