Đạo Lữ Hung Mãnh Của Ta Cũng Trùng Sinh ( Dịch Full )

Chương 613 - Chương 613: Trùm Bất Bại Sau Hàng Ngàn Trận Chiến 2

Chương 613: Trùm Bất Bại Sau Hàng Ngàn Trận Chiến 2 Chương 613: Trùm Bất Bại Sau Hàng Ngàn Trận Chiến 2

Lúc này, Khô Thụ Lão Nhân đang đi trên một vùng đất đai hoang vu, bầu trời thì có chút âm u và tầm nhìn không cao.

Trong tầm mắt, không có gì khác ngoài đất đá cằn cỗi.

Cho nên Khô Thụ Lão Nhân có chút nghi ngờ, rốt cuộc thì nơi này có phải là Bỉ Chi Hải Ngạn hay không.

"Chúng ta đi vào giao lộ cũng lâu rồi, theo lý thuyết thì đã sớm đến nơi, nhưng ta nghe An Dật nói, biện pháp dễ dàng nhất để nhận biết Bỉ Chi Hải Ngạn là trông thấy Song Nguyệt." Kiến Nguyệt tiên tử nói.

Kiến Nguyệt tiên tử là đạo lữ của An Dật, cũng là mẫu thân của An Khê.

Trước giờ vẫn luôn canh giữ ở địa bàn của Lục gia, lần này tạm thời để nàng tới làm vệ sĩ.

Vì vậy, nàng biết được rất nhiều điều về Bỉ Chi Hải Ngạn từ An Dật, dù sao, An Dật cũng là cận vệ của tộc trưởng, chuyên môn đi điều tra một số việc, có rất nhiều đầu mối để thu thập tin tức.

Mặc dù có sai lệch đôi chút, nhưng chắc chắn là biết được nhiều chuyện hơn so với những người khác.

"Song Nguyệt?" Khô Thụ Lão Nhân ngẩng đầu nhìn trời, không thấy gì cả.

"Xem ra không phải, tiếp tục đi về phía trước đi." Khô Thụ Lão Nhân nói.

Hắn quay đầu nhìn A Mãn một chút, trên thực tế, hắn không nghĩ như những người khác.

A Mãn là do thiếu gia mang về, mặc dù chỉ là nhất giai, nhưng hắn luôn cảm thấy đối phương không đơn giản.

Đối với bọn họ mà nói, tốt hơn hết là đừng biểu hiện ra bên ngoài mới là lựa chọn khôn ngoan.

Hỏa Đô ngồi xuống, chạm tay vào đất đai bên dưới, tò mò nói:

"Nếu như nơi này không phải là Bỉ Chi Hải Ngạn, vậy thì nơi này là chỗ nào? Đất đai dưới chân là thật sự là đất.

Vấn đề này có chút khó khăn đối với bọn họ.

"Có thể có liên quan tới Minh Thổ và Tịnh Thổ." Khô Thụ Lão Nhân suy nghĩ một chút, nói:

"Bỉ Chi Hải Ngạn ở giữa hai bên, hiện tại có thể chúng ta đang ở Minh Thổ hoặc là một vùng đất hẻo lánh sát biên giới của Tịnh Thổ."

Hỏa Đô gật gật đầu, cũng có thể là như vậy.

A Mãn chỉ đi theo nhóm chứ hắn không biết gì cả.

Chỉ cần an tâm làm việc cần làm là được.

Hắn đã tích lũy được một ít tiền, sẽ chờ bé trai xuống tới.

Phải chờ một thời đại, nhưng mà hắn chờ nổi.

Trong thời gian này, chỉ cần thanh thản ổn định làm việc là tốt rồi.

Đương nhiên, hắn cũng không dám gây ra phiền phức cho Lục thiếu gia. Cho dù có ở bất cứ nơi đâu, hắn cũng sẽ không tùy ý mở mắt ra.

Hắn có thể rõ ràng cảm nhận được, lực lượng mà đôi mắt mang đến cho hắn .

Một khi hắn mở mắt ra sẽ làm cho thiên địa có những thay đổi khác thường.

"Đúng rồi, có thể An Dật và mọi người cũng sẽ đến điều tra một vài thứ, để ta thử liên lạc với hắn." Kiến Nguyệt tiên tử nói.

Những người khác gật đầu.

"Trước tiên, chúng ta cứ tiếp tục đi vào bên trong." Khô Thụ Lão Nhân nhìn về phía trước nói.

Đến được Bỉ Chi Hải Ngạn là một chuyện, có thể tìm được Bỉ Ngạn Hoa hay không là chuyện rất khó nói.

Nhưng chưa đi được bao lâu, Khô Thụ Lão Nhân lại đột nhiên ngừng lại.

Những người khác cũng có chút ngạc nhiên.

Hỏa Đô đang muốn hỏi lý do, nhưng vừa mới há miệng thì hắn nhìn thấy trên trời rơi xuống một ánh trăng.

Ánh trăng này giống như phá vỡ sự ngăn cản của bầu trời, mạnh mẽ chiếu rọi xuống phía dưới.

Điều làm cho Hỏa Đô và mọi người phải đề phòng là trong ánh trăng có một người.

Khô Thụ Lão Nhân âm thầm điều động lực lượng, sẵn sàng động thủ bất cứ lúc nào.

Rầm!

Ánh trăng rơi xuống, một người đàn ông mặc áo giáp xuất hiện, hắn quỳ một chân trên đất, khí tức và lực lượng trên người hắn bắt đầu khởi động.

Hắn tay cầm trường thương, bên hông đeo trường kiếm, uy vũ bất phàm.

Gió nhẹ lay động đất cát, người đàn ông kia chậm rãi đứng dậy, lực lượng cũng theo đó quay cuồng, giờ phút này ánh mắt của hắn nhìn chăm chú vào Khô Thụ Lão Nhân đang đứng ở trước mặt.

"Ta là Minh Thổ Thiên Vũ - Danh Dữ Trọng, xin hỏi mấy vị đạo hữu là muốn đối địch với ta sao?" Giọng nói trầm thấp của Danh Dữ Trọng vang lên.

Khô Thụ lão nhân nhíu mày, tu vi của người này là lục giai, hắn lấy đâu ra dũng khí để nói với bọn họ như vậy?

Nhưng hắn cũng không có dự định động thủ:

"Đạo hữu, chúng ta cũng không có..."

"Minh Thổ Thiên Vũ - Danh Dữ Trọng - ta đang đứng trên đất đai của Minh Thổ, đã từng trải qua hàng ngàn trận chiến nhưng đều bất bại. Cho dù mấy vị muốn có khiêu chiến với ta, thì ta đây cũng không có gì phải khiếp sợ." Minh Thổ Thiên Vũ - Danh Dữ Trọng trực tiếp ngắt lời của Khô Thụ Lão Nhân.

Khô Thụ Lão Nhân: "..."

"Là như vậy đạo hữu, chúng ta..."

"Các đồng đội của ta, hãy xuất hiện đi." Danh Dữ Trọng lại một lần nữa ngắt lời của Khô Thụ Lão Nhân:

"Hãy để cho những người khiêu chiến nghe được tiếng gầm thét của các ngươi."

Khô Thụ Lão Nhân: "???"

Người này bị làm sao vậy?

Hỏa Đô và Kiến Nguyệt ở phía sau cũng nghĩ như vậy.

Luôn cảm thấy đối phương không được bình thường cho lắm.

Nhưng mà bọn hắn thật sự nhìn thấy một ánh trăng mới đang rơi xuống.

Tiếp theo là khí tức mạnh mẽ và tiếng gầm kinh thiên động địa xuất hiện.

Rống!

Là thú dữ, những đàn thú dữ vô cùng mạnh mẽ.

Cùng lúc đó, Danh Dữ Trọng vừa múa may trường thương vừa nói:

"Mấy vị nếu không muốn đối địch với ta, có thể tự động rời đi.

Không thì so tài xem hư thực."

Khô Thụ Lão Nhân và mọi người nhíu mày, cuối cùng không muốn gây thêm rắc rối.

"Chúng ta đi." Khô Thụ Lão Nhân nói xong thì dẫn theo mọi người rời xa nơi này.

Đặc biệt là những bầy thú dữ kia đang nhìn chằm chằm vào bọn họ, nếu như đánh nhau sẽ rất phiền phức.

Sau khi nhóm người của Khô Thụ Lão Nhân rời đi, những đàn thú kia bắt đầu di chuyển.

Điên cuồng mà hướng về phía Minh Thổ Thiên - Vũ Danh Dữ Trọng bên này chạy tới.

Danh Dữ Trọng cầm thương, đứng yên không hề động đậy.

Sau khi cảm giác được nhóm người của Khô Thụ Lão Nhân đã hoàn toàn biến mất, thì sắc mặt bình tĩnh của hắn trong nháy mắt trở nên hoảng loạn.

"Má ơi." Hắn ném bỏ trường thương, bắt đầu chạy trốn như điên.

Những bầy thú này thật sự là bám dai như đỉa.

Bậc thầy của cuộc sống - Sơ Vũ nói rất đúng, khi đối mặt địch nhân nhất định phải có đủ khí thế, đặc biệt là khi đánh không lại.

Sau đó, Danh Dữ Trọng rất ngạc nhiên: đây là đâu?

Bỉ Chi Hải Ngạn trong truyền thuyết sao?

Hắn không cách nào xác định.

Trước chạy trối chết rồi nói sau.

May mắn hắn có nhiều thương, lần sau vẫn có thể tiếp tục dùng tư thế vừa rồi.

—— ——

Đêm khuya.

Lục Thủy xuống xe lửa. Hắn đang đứng ở phía trên mặt biển.

Xung quanh có một ít người, những người này hoặc nhiều hoặc ít đều đang phân vân.

Do dự khi đối diện với một con đường tối tăm đang ở phía trước.

Đúng vậy, cách đó không xa, ở phía trước của Lục Thủy có một lối đi tối thui. Lối đi này là con đường để đi tới cửa vào của Bỉ Chi Hải Ngạn.

-----

Dịch: MB

Bình Luận (0)
Comment